Ở trong lòng mắng hắn có bệnh, sau đó cậu lại nghĩ tới Bạch Việt.
Bạch Việt đẹp hơn cậu, nhưng Lục Phỉ lại không để ý đến anh...
Nếu tên biếи ŧɦái này nói thật, vậy Bạch Việt bị đánh mà không phản kháng nên mới khiến hắn ghét bỏ sao.
Aaaa.
Sớm biết vậy thì khi ở chung cư cậu đã không ra tay đánh người rồi.
Trong lòng Ôn Đồng có chút hối hận, quyết định từ giờ trở đi sẽ thật ngoan ngoãn, phải làm một người không thú vị!
Nửa giờ sau, chiếc xe rẽ vào bến tàu cảng CT10.
Thanh Kiểm lái xe đến một góc vắng vẻ, sau đó xuống xe mở cốp lấy ra một cái rương, lại tiến lên ghế sau.
Ôn Đồng nhìn Lục Phỉ mở cái rương ra, bên trong chỉ có một ít tiền mặt và hai bộ quần áo mới.
Tiền mặt không phải nhân dân tệ, cậu còn chưa thấy rõ đó là loại tiền của nước nào thì đã bị bộ quần áo bay tới che khuất mặt.
“Thay đi.” Lục Phỉ nói.
Ôn Đồng bắt lấy quần áo, vừa nhấc mắt đã thấy Lục Phỉ cởϊ áσ ra.
Trên cửa sổ xe có dán một lớp màng bọc màu đen, ánh sáng trong xe có chút tối tăm, nhưng vẫn có thể thấy phần bụng và eo Lục Phỉ có không ít vết thương.
Vết dao, vết súng,...
Những vết thương này sâu cạn không đồng nhất kia nhìn có chút đáng sợ, nhưng lại hoàn mỹ phối hợp với khí chất trên người Lục Phỉ, làm tăng thêm hơi thở dã tính của hắn.
Đại khái đã nhận ra tầm mắt của cậu, Lục Phỉ một bên mặc quần áo, một bên hỏi: “Sợ rồi sao?”
Miệng vết thương đã khép lại thì có gì đáng sợ đâu, Ôn Đồng bĩu môi.
Lục Phỉ mặc quần áo xong, quay đầu thấy Ôn Đồng còn đang mặc cái áo hoodie dính máu kia thì nhíu mày thúc giục: “Mau thay áo đi.”
Ôn Đồng ôm quần áo, hỏi: “Bây giờ luôn sao?”
“Nếu không thì sao?” Lục Phỉ liếc mắt nhìn cậu, “Muốn máu trên người em bị người khác nhìn thấy à?”
Ôn Đồng hít sâu một hơi, nói bản thân đừng dỗi hắn.
Lục Phỉ: “Nếu em không muốn thay, vậy để trần ra ngoài cũng được.”
Ôn Đồng: “……”
Cậu cắn răng, cố nén xúc động muốn mắng chửi người.
Cậu không muốn thay áo, bởi vì bên dưới áo hoodie cậu không mặc gì khác, không muốn cởi sạch trước mặt nhân vật nguy hiểm như Lục Phỉ.
Ôn Đồng cúi đầu nhìn cái áo thun trên tay, nghĩ nghĩ, vẫn không cởϊ áσ hoodie ra mà trực tiếp mặc vào.
Cứ như vậy mặc áo thun ở bên ngoài áo hoodie.
“Tôi thay xong rồi.”
Lục Phỉ nhìn cách ăn mặc chẳng ra gì này, rõ ràng rất kỳ quái, nhưng khi kết hợp với khuôn mặt và khí chất của Ôn Đồng, bộ trang phục lại trở nên đáng yêu vô cùng.
Bến tàu đã mở cửa, bên trong có không ít công nhân.
Lục Phỉ biết một khi có cơ hội Ôn Đồng sẽ giở trò, vì vậy liền duỗi tay tới trước mặt cậu, dùng ngữ khí mệnh lệnh mà nói: “Nắm lấy, theo sát tôi.”
Ôn Đồng không có ý định phản kháng, nhưng cũng không muốn đυ.ng tới tay Lục Phỉ, đầu óc xoay chuyển, cậu chậm rì rì vươn móng vuốt kéo ống tay áo Lục Phỉ.
Vì không muốn tiếp xúc nhiều với áo Lục Phỉ nên cậu chỉ vươn ngón trỏ và ngón cái nắm lấy áo hắn, cúi đầu xuống xe.