Hắn lại móc ra một điếu thuốc và một chiếc bật lửa nữa, rồi đem bật lửa nhét vào trong tay Ôn Đồng.
Ôn Đồng không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn cầm.
Lục Phỉ chỉ vào điếu thuốc, tiếng nói khàn khàn: “Châm lửa đi.”
Ôn Đồng lập tức ấn bật lửa xuống, nghĩ thầm, đừng nói đốt một điếu thuốc này, tôi còn có thể đốt cháy cả nhà anh nữa kìa.
Lục Phỉ hút thuốc, nicotin làm hắn thoáng bình tĩnh hơn chút.
Cổ áo hắn mở rộng, lộ ra một phần cơ ngực rắn chắc, đường cong bên dưới săn chắc, tràn ngập lực lượng.
Sương khói lượn lờ trong xe, vẫn không che được hơi thở dã tính của hắn.
Nhìn Ôn Đồng khẩn trương, trong lòng hắn có chút ngứa ngáy, cố ý hỏi: “Cảm giác hiện tại thế nào?”
Ôn Đồng: “Cảm giác anh có bệnh!”
Lục Phỉ: “……”
Lục Phỉ chậm rãi phun ra một vòng khói, bắt lấy vạt áo hoodie của Ôn Đồng, đem người túm lại gần.
Ôn Đồng đang ngồi ở trên đùi hắn, bị túm như vậy càng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của nam nhân, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại.
Lục Phỉ cố ý hỏi: “Hiện tại thì sao?”
Hiện tại ấy à, Ôn Đồng đang cảm thấy tức giận.
Cậu hạ khóe miệng xuống, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tôi không có cảm giác gì.”
Biết nam nhân sẽ không buông tha cậu dễ dàng như vậy, Ôn Đồng lại bổ sung một câu: “Nhưng mông tôi ngồi lâu đến mức tê rần hết rồi.”
Lục Phỉ: “……”
Ôn Đồng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bắt đầu giả chết.
Lục Phỉ còn không thấy đủ mà nói vài câu cợt nhả, thấy Ôn Đồng không phản ứng thì cũng thu hồi tâm tư, để gió lạnh giảm bớt khô nóng.
Không bao lâu sau, xe việt dã chạy đến gần một cánh đồng, ngừng trước cửa một gian nhà gỗ nhỏ bên cạnh.
Tài xế và Thanh Kiểm ngồi hàng ghế phía trước dẫn đầu xuống xe, tiếp theo cốp xe cũng bị mở ra, Cường Cát chen chúc trong đó không quay đầu lại mà chạy đi.
Ôn Đồng nhìn về phía Lục Phỉ, Lục Phỉ vẫn không nhúc nhích, giống như không có ý định xuống xe.
Một lát sau, cửa xe bị gõ nhẹ.
Ngoài cửa vang lên tiếng của Thanh Kiểm: “Tam gia, nên đổi xe rồi.”
Lục Phỉ nhíu mày nói: “Đợi chút.”
“Dạ.” Thanh Kiểm đáp ứng, đưa mắt ra hiệu với mấy người khác, nhanh chóng rời xa xe việt dã.
Thân ảnh của bọn họ càng ngày càng xa, đối thoại cũng dần mỏng manh, cho đến khi không nghe thấy nữa.
Ôn Đồng nheo mắt, bây giờ trong xe thật sự chỉ còn lại cậu và Lục Phỉ.
Lục Phỉ muốn làm cái gì cũng không bị quấy rầy.
Thân thể cậu cứng đờ, khẩn trương nhìn về phía Lục Phỉ.
Biểu cảm Lục Phỉ không có gì biến hóa, nhưng cậu có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn đang cao hơn, nóng đến kinh người.
Chú ý tới ngón tay bên dưới của Lục Phỉ, ở thời khắc hắn chuẩn bị động thủ, Ôn Đồng nhanh nhẹn từ trên đùi hắn bò xuống, muốn kéo cửa xe ra để chạy.
Cậu dùng sức kéo cửa xe, nhưng nó không hề sứt mẻ một chút nào.
Bị khóa rồi.
Ôn Đồng kề sát lưng vào cửa xe, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Phỉ.
Cậu đánh không lại Lục Phỉ.