Ôn Đồng theo bản năng muốn đánh người, Lục Phỉ thuận thế bắt lấy hai tay cậu.
Lục Phỉ giống như chưa từng hôn ai, hắn chỉ biết gặm môi, giống như một con chó nhỏ đang tập ăn.
Ôn Đồng gập đầu gối lên, bất chấp tất cả mà dùng đầu gối thúc vào bụng Lục Phỉ một cái.
Bụng Lục Phỉ tê rần, lúc này mới chậm rãi buông môi cậu ra, ngồi thẳng người cúi đầu nhìn Ôn Đồng.
Chân mày Ôn Đồng nhíu lại, trong mắt là biển sương mù mênh mông, cánh môi sưng đỏ như máu, mê người vô cùng.
Ôn Đồng hung hăng chà lau miệng mình.
Cậu vừa tức vừa hoảng, nói không lựa lời: “Cái miệng này của tôi cũng đã hôn Tạ Dư rất nhiều lần rồi!”
Lục Phỉ cười lạnh: “Cậu lại nhắc đến tên của Tạ nhị, tôi lại tiếp tục hôn.”
Ôn Đồng nói lắp: “Anh, anh không cảm thấy ghê tởm sao!”
Lục Phỉ: “Em còn không chê hắn ghê tởm, tôi ghét bỏ làm gì?”
“Hiện tại trong miệng tôi đều là hương vị của em.”
Ôn Đồng khϊếp sợ không nói nên lời, cậu biết Lục Phỉ biếи ŧɦái, nhưng lại không ngờ Lục Phỉ biếи ŧɦái đến như vậy!
Ôn Đồng há miệng thở dốc, khϊếp sợ khiến biểu cảm của cậu có chút hoảng hốt: “Anh, không phải anh thích Tạ Dư đó chứ?!”
Lục Phỉ: "..."
Hắn chậm rãi cúi người, tiến đến trước mặt Ôn Đồng, hai chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Hắn ngửi mùi hương của Ôn Đồng, kéo khóe miệng: “Vừa rồi tôi đã nói, em lại nhắc đến tên của Tạ nhị một lần nữa, tôi lại hôn em một lần.”
Ôn Đồng căng thẳng, không dám nhắc lại tên Tạ Dư nữa, cậu thấp giọng mắng: "Anh là một tên tâm thần!”
Lục Phỉ lạnh lùng nói: “Mắng cũng thế.”
Giọng nói vừa hạ xuống, Ôn Đồng liền thấy tấm ngăn cách trên xe chậm rãi hạ xuống, ngăn cách tầm mắt của cậu.
Sau đó, có một âm thanh vang lên từ ghế trước: “Tam gia, ngài yên tâm, trong xe có vách ngăn chống ồn, hiện tại ngài muốn làm gì bọn tôi cũng không nghe được!"
Nói xong, người này không nói gì khác nữa, mà vách ngăn cũng hoàn toàn hạ xuống.
Lục Phỉ: “……”
Thấy tình cảnh này, Ôn Đồng còn tưởng Lục Phỉ thật sự muốn làm gì đó, cậu sợ tới mức giãy giụa, vừa đánh vừa đá Lục Phỉ.
Hai người ngồi đối diện nhau, Lục Phỉ thiếu chút nữa đã bị Ôn Đồng đá vào bộ vị quan trọng, hắn lập tức đè chân thiếu niên lại.
Lục Phỉ nhíu nhíu mày, hô hấp trầm xuống.
Ôn Đồng còn đang lộn xộn, nhưng cánh tay và bàn chân thiếu niên mảnh khảnh tinh tế, nên đánh không đau cũng không ngứa.
Thay vì nói là đánh, không bằng nói đang đốt lửa trêu chọc hắn.
Lục Phỉ nhíu nhíu mày, trực tiếp bóp eo Ôn Đồng đem người ôm lên trên đùi.
Tầm mắt Ôn Đồng thay đổi, bị ép tách hai chân ngồi trên đùi Lục Phỉ, cùng hắn mặt đối mặt.
Lục Phỉ dựa vào lưng ghế, nhấc mắt lên, ánh mắt không tự giác nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của cậu: “Tôi không có đam mê làm trò trước mặt người khác.”
“Nhưng nếu em lại động, tôi cũng không dám bảo đảm đâu.”
Ôn Đồng vừa định nói chuyện, lại nhận ra điều gì mà đột nhiên cứng đờ, không dám động đậy.
Mẹ nó chứ, tên biếи ŧɦái này!!!