Các Vai Chính Công Đều Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 15

Lục Phỉ đợi một lát, không chờ được câu trả lời, cười nhạt nói: “Không chọn được sao?”

“Đồ ngốc nhắm mắt cũng chọn ra được.”

Anh mới chính là đồ ngốc!

Ôn Đồng nhỏ giọng nói: “Tôi chọn cũng vô dụng, dù sao anh cũng sẽ tự quyết định.”

Cậu nhíu chặt mày, ngữ điệu lại nhẹ, Lục Phỉ cảm giác bản thân nghe ra một chút oán trách làm nũng ở trong đó, cười: “Cậu nói không sai.”

Dù Ôn Đồng có chọn gì, thì hắn cũng có thể khiến Ôn Đồng nói ra đáp án hắn muốn.

“Tôi chỉ muốn cậu đi đánh Bạch Việt.”

Ôn Đồng: “…”

Cậu biết mà.

“Đi thôi.” Lục Phỉ dựa vào lưng ghế, mũi chân quơ quơ.

Ôn Đồng cúi đầu, ngồi bất động.

Lục Phỉ vốn định trực tiếp xách người qua, nhưng nhìn thấy bàn tay non mịn kia, động tác đứng dậy của hắn tạm dừng.

Vạt áo của cậu bị hắn làm cho nhăn nhúm, ngón tay thon dài còn gắt gao nắm quần áo, khớp xương bị cọ xát đến phiếm hồng, ở trên làn da trắng nõn non mềm vô cùng chói mắt.

Nếu thật sự bảo cậu đi đánh Bạch Việt…

Cũng không biết là ai sẽ bị thương nặng hơn.

Lục Phỉ lấy đầu lưỡi chọc chọc cái má, thả chậm ngữ điệu nói: “Không muốn đánh Bạch Việt, cũng không muốn bị đánh.”

“Trên đời làm gì có sự lựa chọn tốt như vậy, trừ khi cậu…”

Ôn Đồng ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Phỉ cười tủm tỉm mà nói ra ba chữ cuối cùng: “Cầu xin tôi đi.”

Ôn Đồng lập tức nói: “Cầu xin anh.”

Lục Phỉ: “…”

“Cậu rất có cốt khí.”

Ôn Đồng mặt không đổi sắc: “Đúng vậy.”

Lục Phỉ cười nhẹ, biếng nhác mà đi ra phía trước.

Theo từng bước chân đến gần, động tác của Lữ mũ và mấy tên đàn em dừng lại, sau đó lui lại mấy bước, nhường chỗ.

Lữ mũ quay đầu nhìn hắn: “Tam gia cũng muốn động thủ sao?”

Lục Phỉ trả lời có lệ: "Không có hứng thú.”

Bao cát chủ động đưa tới cửa còn không cần, Lữ mũ nheo đôi mắt lại: “Hôm nay Tam gia bị làm sao thế?”

“Trần lão khen anh ra tay tàn nhẫn, cho nên mới để tôi hợp tác với anh.”

“Hôm nay anh lại không hạ thủ được với tiểu bạch kiểm này?”

Hắn ta như suy tư gì mà nói: “Hình như từ lúc bắt đầu Tam gia đã không tham dự nhiệt tình rồi.”

“Nơi này do tôi tìm, người cũng do tôi trói tới, Tam gia không phải…”

Lục Phỉ biết hắn ta muốn nói cái gì.

Đã đến mức này, vẫn không động thủ thì rất khó giải thích.

Hắn đứng ở trước mặt Bạch Việt, quan sát một lát, sau đó duỗi tay xách cổ áo Bạch Việt lên, nhấc người lên trước mắt cẩn thận đánh giá.

Lục Phỉ chậc một tiếng: “Hiện tại Tạ Dư rất thích tên này à?"

Bình tĩnh xem xét thì Bạch Việt lớn lên không tồi, nhưng Lục Phỉ cũng không có tâm tư gì.

Nam nhân lớn lên đẹp thì làm gì, cũng chỉ là nam nhân thôi, còn không bằng mỹ nữ ngực bự.

Mỹ nữ ngực bự lại không bằng…

Không biết vì sao, trong đầu Lục Phỉ lại hiện ra khuôn mặt của Ôn Đồng, cùng với xúc cảm da thịt tinh tế kia.

Đáy lòng hắn lại bắt đầu phát ngứa, còn có chút bực bội.

Tạ nhị lựa chọn Bạch Việt, đồ ngốc Ôn Đồng này còn nói giúp cho Tạ nhị!

Lúc đầu hắn chỉ tính toán chơi đùa với Ôn Đồng một chút, nhưng không ngờ lại bị cậu ảnh hưởng đến cảm xúc.