Lục Phỉ xốc mí mắt lên, khóe môi cong lên cười nhẹ, trong mắt lại không có chút ý cười nào: “Đương nhiên là bởi vì, Bạch Việt càng quan trọng hơn cậu.”
Con ngươi hẹp dài của Lục Phỉ hơi nheo lại, ngữ điệu không tùy ý như trước nữa, mà lạnh đến dọa người: “Nếu Tạ nhị đã thích Bạch Việt...”
“Đương nhiên sẽ có người thay hắn chăm sóc cậu ta.”
Nói đến Tạ Dư, đáy mắt hắn càng thêm thâm trầm.
Ôn Đồng kinh hồn táng đảm, tại sao Tạ Dư lại chọc phải tên có bệnh tâm thần này thế?
Cậu quen biết Tạ Dư được bảy năm, nhưng chưa từng nghe thấy Tạ Dư nói qua về người nào như vậy.
Tạ Dư là con nhà người ta điển hình.
Tính cách tốt, thành tích xuất sắc, năng lực cường đại, từ cấp hai đã bắt đầu trở thành học bá kiêm giáo thảo, đủ 18 tuổi liền tự gây dựng sự nghiệp, đến nay đã có chút thành tích.
Hơn nữa, cách hắn đối nhân xử thế cũng giống như một bài thi mẫu vậy.
Mấy năm nay, những người Ôn Đồng quen biết, tất cả đều khen ngợi Tạ Dư không hết lời.
Tạ Dư chính là một người hoàn mỹ, nếu phải kể ra một điều đáng lên án, vậy chỉ có một điều duy nhất: Tạ Dư là con riêng của cha Tạ.
Nhưng những người này rõ ràng không phải người của Tạ gia, Tạ gia cũng sẽ không ra tay với Bạch Việt.
Hiển nhiên là thủ lĩnh của bọn bắt cóc có thù riêng với Tạ Dư.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng vang lớn.
Lông mi Ôn Đồng run rẩy, giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Bạch Việt bị Lữ mũ dùng một chân đá ngã ra mặt đất.
Hắn ta xách cổ áo Bạch Việt lên, hung hăng đánh một quyền lên mặt anh.
Bạch Việt bị đau kêu lên một tiếng, gương mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà đỏ lên.
“Bịch ——”
“Bịch ——”
Bạch Việt lại trúng thêm mấy bạt tay, trên mặt toàn là những vết máu bầm xanh tím, nhìn có chút doạ người.
Lục Phỉ nhìn một lát, lười biếng mà mở miệng: “Lữ mũ, chúng ta vẫn nên cho Bạch gia một chút mặt mũi.”
Lữ mũ dừng động tác, cười lạnh nói: “Cũng đúng, nên cho Bạch gia mặt mũi.”
Nói xong, hắn ta nắm tay lại, một quyền nặng nề mà đấm vào bụng Bạch Việt.
Hắn ta lại ra hiệu cho mấy đàn em khác, mấy đàn em liền xoa tay hầm hè đi đến gần Bạch Việt.
Bốn năm người đem Bạch Việt ấn ở trên mặt đất hành hung, âm thanh quyền cước va chạm cùng với vải dệt quanh quẩn ở trong nhà xưởng hết đợt này đến đợt khác.
Bạch Việt gập thân thể, miễn cưỡng bảo vệ bộ phận quan trọng nhất của bản thân.
Tâm Ôn Đồng rối thành một đoàn, lông mi rung động, không dám nhìn tiếp, càng không dám nói cái gì.
Cậu sợ mình nói sai, sẽ chỉ làm Bạch Việt bị đánh càng thảm hơn.
Lục Phỉ nhìn cậu vô thức vò góc áo, chậm rãi hỏi: “Cậu muốn tham gia sao?”
Bây giờ đầu óc Ôn Đồng mơ hồ, không nghe rõ hắn nói gì, mờ mịt mà giương mắt: “A?”
Lục Phỉ chỉ vào Bạch Việt đang bị đánh rồi nâng nâng cằm, cố ý nói: “Đi đánh Bạch Việt, hoặc là bị đánh, chọn đi.”
Ôn Đồng nhấp môi, cả hai cái cậu đều không muốn chọn.