Ánh mắt của Lục Phỉ dời xuống, nhìn vết đỏ ở trên gáy Ôn Đồng, đáy lòng đột nhiên dâng lên chút tâm tư vi diệu.
Đây là ấn ký độc quyền thuộc về hắn.
Vì thế hắn muốn chơi thêm một chút.
Lục Phỉ tiếp tục thưởng thức vẻ mặt giả vờ ngủ của thiếu niên.
Nhìn thân thể cậu dần dần thả lỏng, lông mi khẽ run rẩy... hắn cố ý vươn tay trước khi Ôn Đồng mở mắt, thình lình giày vò dấu vết bên gáy kia.
“Còn không chịu tỉnh à?”
Lục Phỉ lại dùng sức đè đè, cảm thấy làn da bên dưới truyền đến cảm giác cực kì tốt, ấm áp tinh tế, khiến người lưu luyến.
Hắn lại cố ý hỏi: “Cậu muốn tôi làm thêm động tác khác sao?”
Ôn Đồng không giả vờ nổi nữa, lập tức mở to mắt ra.
Cậu đánh bay cái tay của Lục Phỉ, sau đó ngồi thẳng dậy, cố ý lui ra sau tránh xa cái tên biếи ŧɦái này một chút.
Cảm xúc ấm áp đột nhiên biến mất, Lục Phỉ không nhịn được mà ma sát ngón tay, thấy sự sợ hãi dưới đáy mắt của Ôn Đồng liền nhíu mày, “Hiện tại biết sợ rồi?”
Ôn Đồng lo lắng sau khi thừa nhận thì đối phương thật sự sẽ giở trò, liền mạnh miệng nói: “Tôi vừa mới tỉnh."
Lục Phỉ: “Cậu ngủ đến tận bây giờ?”
Ôn Đồng: “Đúng vậy, thuốc của các anh có hiệu quả rất tốt.”
Khoé miệng Lục Phỉ hơi cong lên.
Đàn em phía sau hắn càng không khách khí mà xì một tiếng bật cười.
Căn phòng này rất nhỏ, tiếng cười vô cùng rõ ràng, thậm chí còn mang theo tiếng vang.
Gương mặt Ôn Đồng hơi hơi nóng lên.
Lục Phỉ không hỏi tiếp, hắn nhìn Bạch Việt ở bên cạnh một chút, lúc này mới chú ý tới sợi dây thừng lỏng lẻo bên chân anh, cười nhạo nói: “Muốn chạy sao...”
Nghe được lời này, một tên đàn em thông minh liền trói Bạch Việt lại một lần nữa.
“Tam gia, anh Lữ bảo chúng ta dẫn người xuống.” Nói xong, người này liền bắt lấy cánh tay Bạch Việt kéo ra ngoài.
Ôn Đồng nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, đáy lòng hơi sốt ruột.
Giây tiếp theo, cậu liền nghe thấy thanh âm của Lục Phỉ vang từ trên đỉnh đầu: “Đừng vội, cậu cũng sẽ có phần.”
Giọng nói vừa rơi xuống, thân thể Ôn Đồng đột nhiên bay lên không trung, tầm mắt cũng đảo ngược.
Cậu bị Lục Phỉ khiêng lên trên vai.
“Này.” Ôn Đồng không nhịn được mà giãy giụa vặn vẹo, “Anh mau thả tôi xuống, tôi tự đi được!”
Lục Phỉ không nói chuyện, đáp lại cậu chính là một cái tát lên mông.
“Bốp ——”
Thân thể Ôn Đồng giật mình một cái, nháy mắt cứng đờ như một khối thi thể, không dám giãy giụa nữa.
Cậu không sợ bị bọn bắt cóc gϊếŧ, mà sợ bị bọn bắt cóc giở trò lưu manh hơn.
Ra khỏi phòng nhỏ, Ôn Đồng liền thấy rõ ràng những kiến trúc của nơi này.
Đây là một nhà xưởng cũ nát, bê tông cốt thép tùy ý vương vãi khắp nơi, kính cửa sổ vỡ gần hết, xa xa bên ngoài là một mảnh rừng cây hoang tàn vắng vẻ.
Ôn Đồng an phận bất động, Lục Phỉ cũng không làm gì với cậu nữa, chỉ đem cậu khiêng từ lầu ba xuống lầu một.