Ôn Đồng mua xong trái cây liền trở về nhà.
Đến trước cửa tiểu khu, cậu nhận được điện thoại của Tạ Dư, nói là muốn tới đưa cơm cho cậu.
Tạ Dư nói đã sắp tới rồi, cậu cũng không thể để người ta mất công trở về, liền ở trước cửa tiểu khu chờ đợi.
Chạng vạng 7 giờ rưỡi, đã qua thời gian ăn cơm, mấy bác trai bác gái trong tiểu khu đã bắt đầu đi ra ngoài tản bộ.
Có một bác gái đi ngang qua Ôn Đồng, thấy đây là một nam sinh xinh đẹp trong tiểu khu, bà liền cười ha hả mà chào hỏi: “Đối tượng của cháu lại tới đưa cơm sao?”
Ôn Đồng sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không phải là đối tượng, anh ấy chỉ là một người bạn của cháu thôi.”
Vừa nói xong, một chiếc siêu xe đã lái tới gần, sau đó ngừng ở ven đường cách cửa tiểu khu mấy mét.
Người bước xuống xe là một nam nhân có dáng người đĩnh bạt, hắn đeo một cái mắt kính gọng vàng, khoé môi mỉm cười ôn hoà, một bộ dáng quân tử khiêm tốn.
Khí chất và diện mạo của Tạ Dư rất đáng chú ý, lại còn bước xuống từ siêu xe, dẫn tới vô số ánh mắt của những người đi đường.
Ôn Đồng không muốn trở thành tâm điểm nói chuyện của các bác trai bác gái này, vì vậy liền đem hắn kéo sang một bên, bất đắc dĩ mà nói: “Nói bác gái lần sau không cần vất vả như vậy, tôi tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi.”
Tạ Dư ừ một tiếng, đem hộp cơm giữ nhiệt đưa cho cậu: “Tuần sau là sinh nhật của mẹ anh, mẹ anh muốn anh đón em về nhà ăn cơm.”
“Được, hai ngày sau tôi sẽ đi mua đồ tặng bà ấy.” Ôn Đồng chú ý tới trên tay Tạ Dư còn xách theo một cái túi quà tinh xảo.
Trên túi còn thắt một cái nơ bướm bắt mắt màu hồng nhạt, cậu nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một chút.
“Anh mua cho dì cái gì vậy?”
Tạ Dư trực tiếp đưa cái túi cho cậu.
Ôn Đồng cũng không khách khí, mở ra liền thấy bên trong là một chiếc đồng hồ hàng hiệu xa xỉ.
Một món đồ mà cậu không thể mua nổi.
Đang muốn đem đồ trả lại cho Tạ Dư, đối phương lại trực tiếp lấy đồng hồ ra: “Đây là quà cho em.”
Ôn Đồng sửng sốt: “Cho tôi?”
Tạ Dư cười hỏi: “Nếu không thì sao?”
Ôn Đồng nghi hoặc, hôm nay lại không phải là sinh nhật của cậu: “Tại sao đột nhiên lại muốn tặng tôi đồng hồ?”
“Đây là đồng hồ cùng nhãn hiệu với đồng hồ của anh.” Tạ Dư đẩy mắt kính, thấu kính phản quang mơ hồ chiếu đến cảm xúc dưới đáy mắt của hắn.
Ôn Đồng nhìn về phía cổ tay của Tạ Dư, càng nghi hoặc hơn.
Đúng là cùng nhãn hiệu.
Đồng hồ tình nhân?
Ý niệm này chợt lóe qua, cậu đã nhịn không được nói: “Anh Tạ, hai chúng ta chỉ giả bộ yêu đương để lừa gạt dì thôi, để chú tiếp thu chuyện anh là một người đồng tính.”
“Đồng hồ tình nhân thì thôi bỏ đi.”
Chuyện này kỳ quái không chịu được.
Ôn Đồng là một nam thẳng, sở dĩ đồng ý giả vờ yêu đương với Tạ Dư, bởi vì Tạ Dư nói cha Tạ không tiếp thu được chuyện hai nam nhân yêu nhau, nên muốn nhờ cậu hỗ trợ.