Vào ngày họp lớp sau mười ba năm tốt nghiệp, Cố Đình Dật cầm theo một tấm ảnh bước vào trong khuôn viên nhà hàng. Lớp trưởng điển trai năm nào của họ nay dường như đã bị thời gian bỏ quên, nét đẹp vẫn như thế nhưng nam tính, điềm đạm hơn trước rất nhiều.
Bức ảnh trên tay hắn mọi người vừa nhìn liền có thể nhận ra được, đó là Vu Hiên Thần, bạn học của họ. Năm đó, nhiều người đều nghĩ rằng Vu Hiên Thần sẽ chọn Cố Đình Dật nhưng cậu lại chọn Đoàn Ninh - người gián tiếp gây ra kết cục bi thảm cho cậu của hôm nay.
Phương Tịnh vừa nhìn thấy người đến, liền kéo hắn vào ngồi bên bàn, "Cố tổng, không nghĩ là cậu thật sự sẽ đến bữa tiệc thế này đấy."
Cố Đình Dật lắc đầu: "Tôi đưa Tiểu Vu đến, cậu ấy thích những nơi náo nhiệt thế này!"
Nhắc đến Vu Hiên Thần, bầu không khí chốc đã chùn xuống, thế nhưng lúc này ngoài cửa lại có tiếng bước chân vang lên, xuất hiện sau đó chính là Đoàn Ninh đang tay trong tay ngọt ngào cùng với một người mà ai cũng đều biết - Cố Đình Thành.
Hai tên nghiệp chướng cùng lúc xuất hiện, mọi người liền tỏ thái độ không chút hoan nghênh:
"Đến làm gì thế?"
"Ai gửi thiệp mời cho hai cậu ta vậy?"
"Đúng là gấp đôi cặn bã mà! Tằng tịu với nhau rồi lại còn qua mặt cả người yêu, rác rưởi thật á."
"..."
Mặc cho những lời nói có phần cay nghiệt thốt nên, hai người kia vẫn bình thản ngồi xuống, mắt thấy Cố Đình Dật đang cầm thật chặt bức ảnh tươi cười của Vu Hiên Thần, ý cười cợt nhả trên mặt của Đoàn Ninh càng đậm thêm mấy phần, liền nói: "Người chết cũng đã chết rồi, do cậu ta ngu ngốc thôi. Tôi đã cố tình không nghe điện thoại của nhưng cậu ta vẫn một mực nhảy vào trong biển lửa để cứu tôi. Yêu tôi đến mức chết vì tôi là thật đấy!"
Cố Đình Dật nhẫn nhịn, chỉ hỏi lại một câu: "Tại sao lúc đó mày không trả lời điện thoại?"
"Tao nghĩ tao không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của mày đâu. Mày đừng nghĩ bây giờ mày có thể hô mưa gọi gió ở trên thương trường thì có thể hù dọa tao. Mày và cả Vu Hiên Thần mãi mãi cũng không bằng được anh Thành." - Đoàn Ninh
Cố Đình Thành đương nhiên cũng không thể để người yêu mình chịu thiệt thòi trước mặt anh cả cho nên đã nói xen vào, "Ngày hôm đó, em cùng với Ninh ở cạnh nhau. Em biết là anh đau lòng vì cái chết của Hiên Thần nhưng đó không phải lỗi của bọn em. Anh cả, nếu như anh muốn có thể trút giận lên em cũng được."
Dù đã lường trước và nắm được mọi chuyện nhưng khi nghe từ chính miệng của Cố Đình Thành nói ra thì một số bạn bè có mặt ở đó cũng cảm thấy tức giận thay cho người đã khuất. Ai cũng biết Vu Hiên Thần thật lòng yêu Đoàn Ninh nhưng cậu ta thì nào có thật lòng đối đãi với Vu Hiên Thần, bằng không vì sao lại còn có mối quan hệ bất chính với Cố Đình Thành.
Những tưởng thái độ của Cố Đình Dật sẽ rất mãnh liệt và tức giận tột cùng nhưng thay vào đó hắn lại nở nụ cười, một nụ cười không rõ được là vui hay buồn, là bi ai hay thống hận đầy lạc lõng.
Hắn nhìn đến Cố Đình Thành, đứa em trai ngoài gia thú mà cha hắn mang về Cố gia năm nào, "Chú vẫn còn biết gọi anh là anh cả, chúng ta là người thân, là máu mủ của Cố gia mà. Từ nhỏ cha đã dạy chúng ta nhất định không được tàn sát lẫn nhau, anh đã thề sẽ bảo vệ cho chú cả đời này. Vậy thì sao anh có thể ra tay trút giận lên chú được."
Cố Đình Dật quay sang trợ thủ bên cạnh mình, không nhỏ không lớn ra lệnh: "Ngắt máy quay an ninh đi." - người nọ nhận lệnh liền "Vâng" một tiếng sau đó liên hệ thông qua bộ đàm an ninh cho những cảnh vệ bên ngoài.
Camera an ninh lúc này đã hoàn toàn bị ngắt.
Những người bạn ngồi gần đó đương nhiên cũng cảm giác được nhất định chốc nữa nơi này sẽ xảy ra hỗn chiến, nhưng bọn họ chỉ nép ở một chỗ vì cửa lớn ra ngoài đã bị khóa, căn bản không thể nào rời khỏi bữa tiệc kín này.
Cố Đình Dật dường như cũng cảm giác được nỗi sợ hãi của mọi người cho nên chỉ tùy ý nói: "Không động đến mọi người đâu, nhưng e rằng mọi người sẽ phải chứng kiến một chút. Xong xuôi mọi người có thể trở về hoặc thay đổi địa điểm tổ chức họp lớp. Tôi đã đặt sẵn trước rồi."
"Được thôi, tùy cậu xử lý." - Từ Khanh cười nhẹ, đối với những người bạn học năm đó, cậu ta bấy giờ đã trở thành Nghị sỹ có danh tiếng lớn trong giới chính trị lại còn là bạn thân với Cố Đình Dật, vừa tài năng vừa không dễ chọc vào.
Nếu như Từ Khanh đã mở lời vậy thì mọi người cũng an tâm ngồi lại nhưng vẫn cố gắng tránh xa nhất có thể vị trí của ba người đang đằng đằng sát khí bên kia.
Hắn đặt bức ảnh của Vu Hiên Thần xuống, từ từ mở túi trong của áo vest lấy ra một thứ, tức thời khẩu súng lục ngắn vừa tay cầm đã được gọn gàng đặt xuống trên bàn. Lúc này, bầu không khí hoàn toàn im bặt, bọn họ đều không nghĩ đến việc, xử lý theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng thế này.
Cố Đình Dật thản nhiên nói: "Đình Thành, chú thừa biết là anh không động vào chú được nhưng hôm nay anh muốn chú phải giúp anh gϊếŧ cái tên ngồi bên cạnh chú. Tay anh không thể dính phải máu của súc vật nên đành phiền đến chú rồi. Anh cần máu chó của nó... tế lên di ảnh của Tiểu Vu. Chú làm giúp anh đi!"
"Anh cả, anh điên rồi phải không?" - Cố Đình Thành mặt cắt chẳng còn giọt máu, trong giới kinh doanh Cố Đình Dật nổi tiếng là người máu lạnh quyết đoán, sát phạt thẳng thừng nhưng đó chẳng qua chỉ là xử lý công việc. Chuyện này, lời anh ta vừa nói là liền muốn đoạt mạng người khác thì thật sự vô cùng quá quắc.
Cố Đình Dật đứng dậy, hắn đi đến bên cạnh quầy rượu tùy ý rót một ly rượu vang đỏ, loại này là rượu vang có tiếng ủ lâu năm nhất nhập từ Pháp về nhưng rượu chảy vào yết hầu hắn lúc này chẳng khác nào nước lã, nhạt nhẽo tận cùng.
"Tôi đã cho hai người rất nhiều cơ hội, ở lễ tang dập đầu xin lỗi Tiểu Vu, ở nghĩa trang xin cậu ấy tha thứ cho các người. Có điều dường như hai người không cảm thấy mình sai, chẳng chút ăn năn hối cải nào. Số người chết dưới tay tôi chỉ toàn là những kẻ đáng phải chết, hôm nay cũng không ngoại lệ."
Từ Khanh từ đầu vẫn giữ im lặng, lúc này chợt lên tiếng: "Đoàn Ninh, cậu từ đầu đến cuối chỉ vì muốn chà đạp Hiên Thần, cậu hận Cố Đình Dật vì cướp học bỗng mà cậu xứng đáng có được, cướp thứ hạng của cậu cho nên mới tìm đủ mọi cách giày vò hai người họ. Cậu không tự nghĩ là do bản thân cậu không bằng người khác, yếu kém thì phải chấp nhận. Cậu hận người khác, nghiệp cậu làm thì hôm nay cậu phải tự gánh lấy."
Bắt đầu từ khoảnh khắc Cố Đình Dật bảo muốn gϊếŧ chết Đoàn Ninh, cậu ta im lặng không lên tiếng chính là vì đã mở ghi âm điện thoại và gọi cho cảnh sát đến ứng cứu. Tên này điên loạn muốn dùng súng gϊếŧ người, chắc chắn sẽ không thể thoát cảnh tù tội.
Đoàn Ninh cười lớn, "Ở cái thành phố Giang này nhà họ Cố các người muốn một tay che trời là điều không thể nào. Tao có thể chết ở đây nhưng bọn mày chắc chắn sẽ phải vào tù. Mày và cả mày nữa, chúng mày sẽ không sống yên được sau khi tao chết đâu. Tao đã gọi cảnh sát, họ đang trên đường đến đây, bọn mày cứ chờ mà ngồi tù đi."
Hai từ cảnh sát đối với Cố Đình Dật mà nói chỉ là một danh từ liên quan đến chức vụ, hắn hoàn toàn không để vào mắt. Hắn có quyền lực đủ để khiến cảnh sát cũng không dám tiếp nhận.
Cận vệ bên cạnh Cố Đình Dật lúc này đưa điện thoại đang reo về phía Đoàn Ninh, mắt thấy tên danh bạ hiển thị tên của Cục trưởng Cục cảnh sát - ngài Bá Huân thì nhất thời mừng như vớ được phao cứu sinh, lại không quên nói lớn: "Bọn mày thấy chưa? Cảnh sát phát hiện ra rồi, bọn mày xong đời rồi."
"Ngô Phi, bắt máy đi." - nhận được lệnh từ cấp trên, cận vệ tên gọi Ngô Phi lập tức trả lời điện thoại, trong lúc này không quên mở loa ngoài đủ cho cả khu vực đều có thể nghe một cách dễ dàng cuộc đối thoại này.
"Cục trưởng Bá Huân, ngài gọi điện đến có phải vì điện thoại đang ghi âm trình báo sắp có án mạng đúng không ạ?"
Ngài cục trưởng ở bên kia đầu dây bật cười, "Đúng rồi, nhưng nếu là chuyện cá nhân của Cố tổng tôi chắc chắn sẽ không nhúng tay vào. Phiền cậu Ngô xác nhận giúp tôi, có đúng thế không?"
Ngô Phi gật đầu: "Vâng, chuyện riêng của Cố tổng."
Cục trưởng vừa nghe xong như thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra liền rất thức thời trả lời: "Được rồi, tôi sẽ điều động cấp dưới trở về trụ sở, việc này chúng tôi xem như không hay biết. Cậu Ngô giúp tôi gửi lời xin lỗi đến Cố tổng vì đã làm phiền ngài ấy vì chuyện cỏn con này."
Đầu dây bên này Ngô Phi đáp lời đơn giản tế nhị xong cũng tắt máy.
Mà biểu tình trên gương mặt của Đoàn Ninh lúc này vô cùng khó coi, cậu ta dường như đã biết hôm nay mình không thể thoát được. Ban đầu còn nói lời khinh thường Cố Đình Dật mà thực tế không biết được chủ nhân thực sự của nhà họ Cố lại chính là hắn ta.
Biết một mà không biết hai thì chỉ có một con đường, chết.
Đoàn Ninh lập tức quay sang Cố Đình Thành, run run giọng tựa hồ sắp khóc lên, "Thành, cứu em, anh cứu em với, anh nhất định không được làm theo ý hắn. Nếu anh gϊếŧ em rồi, anh sẽ phải hối hận cả cuộc đời này. Em, em có thành ma cũng không tha cho người nhà họ Cố các anh."
"Ma quỷ sao? Nó còn chẳng đáng sợ bằng lòng dạ của mày." - Cố Đình Dật cũng không nhìn nổi nữa, hắn vứt khẩu súng đến gần Cố Đình Thành hơn, giọng nói của hắn tựa như tu la chốn địa ngục vọng đến: "Nếu chú không một phát súng bắn chết nó thì đừng trách anh khiến nó chết không toàn thây. Anh thấy chú yêu nó như thế, chắc chắn không nỡ nhìn cảnh đó đâu nhỉ?"
Cố Đình Thành gần như phát điên, cậu ta chưa từng thấy anh cả của mình với khía cạnh này, độc ác tàn nhẫn đến như thế này. Cái chết của Vu Hiên Thần là ngoài ý muốn, cậu cũng chưa từng muốn hại chết người khác mà...
"Anh cả, em quỳ xuống van xin anh, em xin anh đừng gϊếŧ Đoàn Ninh."
Cố Đình Dật mỉm cười, "Anh đã cho chú cơ hội nhưng chính chú từ bỏ nó, Ngô Phi, xử lý Đoàn Ninh đi. Nói với người trong tổ chức, giày vò nó cho đến khi nào gần chết thì vứt thây vào trong rừng hoang, để cho nó tự sinh tự diệt."
Hắn vốn dĩ cũng định nhân từ ban tặng cho loài súc sinh này một cái chết thoải mái nhưng chính nó không muốn chết thoải mái cho nên hắn chỉ đành phải thuận theo lựa chọn của nó. Cho đến tận cùng con người ta vẫn lộ rõ bản chất của mình.
Làm đến mức này, chí ít có thể an ủi vong linh của Tiểu Vu.
...
Không ngờ được sau khi chết trong đám cháy hôm ấy linh hồn của Vu Hiên Thần vẫn chưa từng rời đi, những chuyện mà cậu biết, cậu chứng kiến đều thật sự khiến cậu đau đớn đến tận cùng. Năm đó chính cậu đã lựa chọn vậy nên kết cục của hôm nay là xứng đáng với cậu.
Nhưng điều cậu không thể ngờ được chính là Cố Đình Dật, vì sao yêu cậu nhưng cam tâm im lặng suốt mười mấy năm qua. Một người không nói, một kẻ vô tâm vô phế không muốn hiểu, không muốn thừa nhận ai khác ngoài Đoàn Ninh để rồi mọi sự bẽ bàng, hắn ta chưa từng thật sự yêu cậu.
Hắn cố gắng giành lấy cậu chỉ vì để trả thù Cố Đình Dật của năm đó.
"Ở trên cõi đời này, cậu cứu người rất nhiều nhưng người khóc vì cậu lại chỉ có một người. Đứa trẻ kia cũng rất tốt nhưng nó vì cậu mà trở nên độc ác như thế. Ta thật sự không nỡ nhìn đấy." - chợt ở bên cạnh cậu tự bao giờ vang lên một giọng nói, giọng nói này cậu nghe rất quen nhưng nhất thời không thể nhớ đã nghe ở đâu.
Vào khoảnh khắc Vu Hiên Thần xoay đầu nhìn lại, người này chính là bà thầy bói mà cậu từng cứu trong một trận hỏa hoạn. Cậu vẫn còn nhớ vì người này có ngoại hình thực sự quái dị, cảm giác rất không tầm thường.
Bà ta có thể nhìn thấy được linh hồn của người cõi âm sao?
"Đương nhiên rồi, ta không phải con người. Hôm đó chẳng qua chỉ vì cảm thấy lạnh nên mới nằm trong đống lửa bừng cháy. Cậu nhảy vào lửa không tiếc tính mạng cứu cái mạng của một người vô gia cư như ta, ta đã nghĩ lần này mình cũng nên giúp cậu một tay."
Vu Hiên Thần giật mình, "Bà còn đọc được suy nghĩ của tôi nữa sao?" - cậu ngẩn người nhìn bà lão trước mặt, đối với những chuyện kỳ lạ sau khi chết mà cậu trải qua thì việc một bà lão nhìn thấy cậu, đọc được suy nghĩ của cậu, có thể bà là một pháp sư cũng nên.
"Mệnh của cậu là do cậu chọn nhưng cậu có từng nghĩ mình nên chọn lựa khác đi không? Cậu đã sai một lần, lần này nếu được chọn lại nữa, hi vọng cậu không khiến bản thân phải hối hận đến khi gặp lại ta một lần nữa."
Bà lão đeo lên tay của cậu một chiếc nhẫn, trên chiếc nhẫn tinh xảo có một viên ngọc màu đỏ hình trăng khuyết, thoạt nhìn thật sự rất đẹp. Chiếc nhẫn vừa khít với tay cậu, lúc này bà lão lại lên tiếng: "Hắc Huyết Nguyệt là một cặp nhẫn mà ta thích nhất, người giữ nửa chiếc nhẫn còn lại chính là người mà ta đã chọn cho cậu. Lần này, nhớ đừng chọn sai nữa!"