Lục Thành tức giận đến mức mắng to ngay trước cửa cung của quý phi, ta thấy có vài người ló đầu ra nhìn nhưng hắn lại chẳng thèm để ý.
"Ngươi nói cái gì? Đúng cái đồ thấp kém, ngươi nghĩ trèo được cành cao thì sẽ biến thành phượng hoàng sao? Để ta xem ngươi có thể yên ổn sống bên cạnh quý phi được bao lâu."
Hắn giơ tay lên định tát ta, rồi không biết lại suy nghĩ cái gì mà phất tay áo bỏ đi.
Chắc là hắn cũng e sợ quý phi đi, vì dù sao hôm nay ta đã là người của quý phi, đánh ta cũng xem như là tát thẳng vào mặt quý phi rồi, hắn không dám.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn mà lạnh lùng cười, Lục Thành qua thời gian này các người sẽ không thể kê cao gối mà ngủ được nữa rồi.
Hôm nay là tết nguyên tiêu, hoàng đế ban lệnh các vị nương nương có phi vị trở lên sẽ cùng hoàng đế và thái hậu đến ngự hoa viên mở tiệc ngắm trăng.
Ta là đại nha hoàn bên cạnh quý phi nên cũng đến săn sóc nàng ấy!
Đang vui vẻ thưởng trà ngắm trăng, chúng ta lại nghe thấy tiếng đàn tranh vang lên, kế tiếp là một nữ tử dùng mạng che mặt, nhưng chiếc váy nàng đang mặc thì ta lại rất quen thuộc.
Chiếc váy nàng đang mặc có những con bướm vờn quanh dưới chân váy, cộng với ánh sáng của đèn l*иg cùng ánh trăng trên trời, hòa với điệu múa duyên dáng thướt tha của nàng thì thật là xinh đẹp như tiên.
Mọi người tại đấy ai cũng cảm thấy như nuốt phải ruồi trừ hoàng đế và thái hậu ra, trong đó có ta và các hoạn quan.
"Trước đây nàng ta còn giả vờ thanh cao liêm khiết, bây giờ lại mất giá như thế này cơ à?"
"Không phải trước kia còn nói cái gì mà chỉ có ca cơ mới nhảy múa sao? Sao lúc này lại đây nhảy múa tranh sủng thế này?"
Thuỵ quý phi chỉ nhẹ nhàng mỉm cười không nói, chỉ ngồi tại chỗ nghe những từ ngữ nhục mạ hạ thấp nữ tử kia.
Nói cũng lạ, nàng ta dùng mạng che mặt nhưng ai ai cũng có thể nhận ra nàng ta là Hi tần nương nương, vì sao ư? Vì công cuộc cướp váy của Lục Thành đã nổi tiếng từ lâu, chiếc váy có họa tiết con bướm cũng nổi tiếng không kém, chỉ có hoàng đế là bận trăm công nghìn việc không chú ý tới mà thôi.
Thái hậu lúc này giả vờ như không biết hỏi.
"Là ai đấy?"
Lúc này nàng ta mới tiến lên quỳ xuống hành lễ, cũng tháo luôn mạng che mặt.
"Thần thϊếp xin thỉnh an thái hậu, thỉnh an bệ hạ ạ! Thần thϊếp là Hi tần, hôm nay nghe nói thái hậu cùng bệ hạ tổ chức tiệc ngắm trăng nên mạo muội đến đây góp chút không khí cho thái hậu và bệ hạ, đã múa xong rồi, thần thϊếp xin phép cáo lui."
Nói xong nàng định quay người bước đi thì được hoàng đế gọi lại.
Cả đám phi vị nhìn nàng ta giở chút thủ đoạn nhỏ mà đã dụ dỗ được hoàng đế thì càng thêm tức giận.
Hoàng đế thấy nàng ta hôm nay khác lạ như thế thì vui vẻ cười.
"Hi nhi, đã lâu không gặp nàng, nàng mau đến đây ngồi."
Lúc trước do dưỡng mặt nên cũng vài tháng hoàng đế và Hi tần chưa gặp mặt, lúc này vừa gặp bốn mắt đã nhìn nhau say đắm, hoàn toàn không dứt ra được.
Chỉ tiếc Thuỵ quý phi nãy giờ ngồi bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Giai điệu múa của Hi tần quả nhiên bất phàm, nhưng ta lại có điều không rõ, bữa tiệc hôm nay bệ hạ đã căn dặn, chỉ có phi vị trở lên mới được tham gia, còn Hi tần muội muội, ngươi vào đây bằng cách nào thế?"
Lời của Thuỵ quý phi vừa thốt ra, vẻ mặt của hoàng đế đột nhiên âm trầm xuống, việc nào ra việc đó! Cho dù điệu múa của Hi tần có xuất chúng như thế nào thì thị vệ canh gác cũng quá thất trách đi.
Thuỵ quý phi thấy sắc mặt hoàng đế biến đổi thì lại tiếp tục chăm dầu vào lửa.
" Bảo vệ hoàng đế là trách nhiệm của tất cả mọi người trong hoàng cung này, mà thị vệ là lơ là khuynh xuất, hôm nay là Hi tần, ngày mai sẽ là ai đây? Chuyện này liên quan đến an nguy của bệ hạ, quả thật không thể bỏ qua cho người thất trách."
Không uổng công là quý phi mà hoàng đế ân sủng nhất, từng câu từng chữ điều là lo lắng cho an nguy của hoàng đế.
Hoàng đế lập tức tức giận, vỗ bàn cái rầm, tất cả mọi người có mặt tại đó điều giật mình sợ hãi.
"Hôm nay ai trực, mau mang đi chém!"
Hi tần hoảng hốt, nếu thật sự mang Lục Thành đi chém thì lấy ai để cho nàng ta sai sử chứ, vì thế nàng ta bèn hướng hoàng đế nũng nịu.
"Bệ hạ, Lục Thành thị vệ thấy thϊếp nhớ nhung người quá mức nên mới mềm lòng thả cho thϊếp vào gặp người, xin người tha cho hắn lần này, thϊếp biết sai rồi, sau này sẽ không như thế nữa."
Hi tần trước giờ rất ít khi làm nũng trước mặt hoàng đế, hôm nay vừa múa một điệu tuyệt đẹp, giai nhân còn làm nũng vì thế hoàng đế có hơi mềm lòng, nhưng còn chưa để hoàng đế lên tiếng tha thứ thì Thuỵ quý phi đã nói trước.
"Vậy sao? Nhưng theo ta biết thì mọi chuyện không đơn giản như vậy, Lục Mộc! Ngươi nói."
Ta bước ra quỳ xuống đối diện thái hậu, dập đầu với thái hậu và hoàng đế rồi mới nói rõ mọi chuyện.