Ta biết khi Lục Thành nghe được việc ta được ban thưởng như đời trước, thì kiểu gì cũng sẽ đến, nên ta cùng Đường ma ma đã tương kế tựu kế, đánh tráo tuyết liên.
Nếu để hắn biết được hoa đã được đưa về nhà thì chắc chắn hắn cũng sẽ chạy về nhà một chuyến để cướp đi cho bằng được.
Quả nhiên sau khi cướp được tuyết liên giả từ tay ta thì bọn họ không còn tới làm phiền chúng ta nữa.
Chỉ cần có thời gian rảnh, hắn sẽ lượn phía ngoài Nguyệt Hà cung, cho dù không thể thời thời khắc ở bên cạnh người hắn yêu mà chỉ đứng phía ngoài dõi theo thì đã khiến hắn vui đến phát khϊếp rồi.
Nhưng đáng tiếc, cánh hoa tuyết liên kia là giả, vì thế mà vết thương vốn không có gì trở ngại trên mặt Hi tần nương nương bị nhiễm trùng do ngày ngày đắp một cánh hoa giả lên mặt.
Lục Thành bị gọi vào tra hỏi.
Xưa nay mọi người đều biết Hi tần nương nương là người cao quý, không màn những thứ phàm tục, nhưng có ai biết bên trong nàng ta thối nát đến mức nào chứ?
Liên quan đến dung mạo thì quả thật nàng ta không thể bình tĩnh được nữa, ánh mắt nàng ta đỏ lên, hung hăng gặn hỏi.
"Là ngươi cố ý hại ta có phải không? Lục Thành, tại sao ngươi lại làm như vậy chứ?
Lục Thành quýnh lên, nước mắt thiếu điều cũng muốn rơi xuống.
"Nương nương, xin người tin tưởng thần, thần tuyệt đối sẽ không có ý làm hại nương nương, thần đã hỏi qua các thái y ở thái y viện, tuyết liên thật sự có thể chữa khỏi vết sẹo cho nương nương."
Hi tần nương nương nghiền ngẫm lời Lục Thành nói, sau đó thốt lên.
"Tuyết liên thật sự? Vậy chẳng lẽ cái chúng ta lấy được là giả?"
Lục Thành còn chưa lên tiếng giải thích thì Hi tần nương nương đã lên tiếng.
"Không phải ngươi nói muội muội ngươi được thái hậu ban thưởng tuyết liên sao? Vậy sao hôm nay lại thành đồ giả?"
Hi tần nương nương tức giận đến mức ném mạnh chén trà vào người Lục Thành.
Lục Thành hứng trọn lấy chén trà vào trán, vừa đau vừa nóng nhưng hắn không quan tâm, mà chỉ xót xa cho người hắn để ý bị hắn liên lụy đến vết thương trên mặt.
Trong mắt Hi tần nương nương lóe lên tia hoài nghi hỏi.
"Lục Thành, có phải là ai cho ngươi lợi lộc, đến hãm hại ta không?"
Nghe thấy thế, Lục Thành lập tức quỳ rạp xuống gạch, dập đầu liên tục đến khi vết rách do chén trà đập trúng bị túa máu thêm một lần nữa.
"Nương nương minh giám, dù phải chết, thần cũng sẽ không bao giờ làm hại người."
Từ khi nhập cung, Lục Thành có thể coi như con chó của Nguyệt Hà cung, chỉ cần ai trong Nguyệt Hà cung có chuyện gì hắn điều hết lòng hết dạ giúp đỡ.
Ngay cả khi Hi tần nương nương muốn hại một vị nào đó trong cung thì hắn cũng xung phong đảm nhiệm, giúp đỡ nàng ta làm từng chuyện, từng chuyện dơ dáy bẩn thỉu không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.
Nhớ lại những việc Lục Thành đã thay mình lo liệu, Hi tần nương lại dịu dàng nhỏ nhẹ, bước đến đỡ hắn đứng lên.
"Là do ta không phân rõ phải trái, đã trách lầm Lục Thành thị vệ rồi! Mau ngồi xuống, ta giúp ngươi bôi thuốc."
Chỉ mấy lời ngọt ngào cùng hành động dịu dàng như thế, mà Lục Thành vẫn cứ ngu muội tin tưởng.
Sau khi rời khỏi Nguyệt Hà cung, hắn vội vàng chạy đến tìm ta tính sổ.
Lúc này ta đang cùng một nha hoàn đang nói chuyện, tay ta cũng vừa vặn cầm kéo cắt đi một sợi chỉ cuối cùng trên chiếc váy hồng nhạt, chân váy được thêu những con bướm tinh xảo lấp lánh.
Ta chưa kịp bỏ kéo xuống thì hắn đã xông đến bên cạnh ta chất vấn.
"Lục Mộc, ngươi vậy mà dám lừa gạt ta."
Ta giả vờ ngạc nhiên hỏi.
"Gạt chuyện gì cơ?"
"Đừng giả vờ nữa, ta đã về nhà hỏi thăm, cũng biết được nội tổ mẫu đã dùng tuyết liên chữa dứt bệnh căn, tuyết liên là ngươi đánh tráo đúng không? Bây giờ mặt nương nương đã bị nhiễm trùng, ngươi có chết một ngàn lần cũng không thể chuộc tội được."
Ta lại giả vờ khóc lóc cầu xin.
"Đại ca, muội biết sai rồi! Muội chỉ muốn cứu mạng nội tổ mẫu thôi, huynh qua lại thân thiết với Hi tần nương nương nhiều năm, huynh mau giúp muội cầu xin nương nương tha cho muội lần này được không?"
Đại ca ta nghe ta van xin thì vẫn chưa nguôi giận, nhưng nhìn vào làn váy kế bên thì lại động tâm, vì thế hắn hỏi.
"Là ngươi vừa thêu sao? Thật đẹp."
Ta vội vàng đáp lời.
"Đây là váy muội thêu để tạ ơn Thuỵ quý phi, lần trước là nhờ Thuỵ quý phi bảo thái ý đến khám bệnh cho nội tổ mẫu, ân điển lớn như thế mà muội không biết lấy gì để báo đáp, chỉ có thể làm cách này."
Lục Thành lập tức mất hứng.
Ai cũng biết Thuỵ quý phi là phi tần được sủng ái nhất hoàng cung này, còn Hi tần nương nương lại chỉ mới nhập cung, Hi tần nương nương muốn trèo lên cao bất buộc phải đè Thuỵ quý phi xuống, hoàn toàn không thể hòa hảo được.
Vậy mà ta người đáng lẽ ra phải trung thành với Hi tần nương nương hết lần này đến lần khác lại cố tình chống đối, lần trước là tuyết liên, lần này lại là váy, Lục Thành mất hứng là việc dễ hiểu.
Lục Thành nhanh tay giật lấy chiếc váy đang treo trên giá đồ, nói.
"Ta không muốn so đo với một con ngốc như ngươi nữa, ngươi tốt nhất nên tránh xa quý phi bọn họ một chút, cái váy này ta mang đến tặng cho Hi tần nương nương, để nương nương bớt giận."
Ta bước dài đuổi theo hòng lấy lại chiếc váy nhưng không được, chỉ có thể bất lực nhìn hắn cầm theo chiếc váy kia đi.