Đại ca của nguyên thân bị ta nói trúng tâm tư nên giận dữ mắng ta.
"Ngươi đừng nói bậy, ta đây là trung thành với chủ tử, nhưng lại bị cái thứ lòng dạ đen tối bẩn thỉu như ngươi nghĩ xấu, hôm nay người đại ca như ta đây phải dạy lại muội muội ruột của mình..."
Lục Thành vừa định giơ tay lên đánh ta, thì từ đằng xa truyền đến giọng nói trầm thấp uy nghiêm.
"Làm càn, các ngươi đây là đang làm gì? Thị vệ và nha hoàn mà lại lôi lôi kéo kéo thì còn gì là cung quy của hoàng cung nữa."
Ta và Lục Thành vội vàng quỳ xuống, lại dập đầu vài cái.
Lúc này đi tới là một người tầm ba mươi tuổi, sóng mũi cao ráo, đôi mắt sâu thẳm, gương mặt cương nghị uy nghiêm, trên người khoác áo choàng vàng rực, được thêu hình rồng trong càng sặc sỡ mù mắt người.
Lục Thành vội nói.
"Bệ hạ thứ tội, tiểu nha hoàn này là muội muội trong nhà thần tử, muội ấy làm việc không tốt, thần tử chỉ là thấy không thích hợp nên mới dạy dỗ..."
Lục Thành còn chưa nói xong thì vị thái giám bên cạnh hoàng đế lại quát lên.
"Hỗn xược, hoàng cung là nơi mà ngươi muốn dạy dỗ ai là có thể dạy dỗ sao? Nếu nha hoàn này làm việc không tốt thì đã có ma ma tổng quản nàng lo liệu, còn cần một thị vệ như ngươi làm rối loạn cung quy sao?"
"Trước tiên đánh hai mươi đại bản, mang ra ngoài đánh."
Thái giám còn chưa nói hết thì hoàng đế đã phất tay nói, xong rồi lại bước về phía ta.
"Ngươi đứng lên đi!"
"Dạ, bệ hạ."
"Là ai thêu túi thơm này thế?"
Hoàng đế lại hỏi, tay thì cầm lấy túi thơm trên bàn lên xem.
"Là nô tỳ ạ!"
Hoàng đế quay qua nhìn ta, môi mỏng khẽ mở.
"Thêu tốt lắm, ngươi tên là gì?"
"Dạ nô tỳ tên Lục Mộc, là thợ thêu thùa của phòng thêu ạ!"
"Tên cũng rất hay."
Khen xong tên ta thì hoàng đế dẫn đầu đoàn người rồi đi, ta còn đang đứng ngây ra nhìn bóng lưng của hoàng đế thì lại bị một tiếng gầm giận dữ đánh thức.
"Lục Mộc, ngươi đừng mơ mộng hão huyền, ngươi nên biết thân biết phận, ngươi chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, đừng nên có tâm tư không nên có! Một nha hoàn nhỏ bé như ngươi cũng đừng mơ tưởng một ngày nào đó trèo lên cành cao biến thành phượng hoàng, đến lúc đó người làm đại ca ta đây sẽ không nghĩ đến tình nghĩa huynh muội."
Lục Thành chập chững từ ngoài bước vào, hai mươi đại bản quả thật không đau sao? Sao lúc này lại còn sức gầm thét lên với ta thể này? Vì chọc tức hắn ta lại cười cười nói.
"Hoàng đế chỉ thuận miệng hỏi ta vài lời, ta cũng chỉ làm tốt chức trách của mình thôi, đại ca đừng nói là huynh đang thay chủ tử của mình ghen tuông đấy chứ?"
Nói xong ta quay lưng về phía hắn, bước đi cũng không thèm ngó ngàng đến vết thương do đại bản đánh của hắn, đùa sao? Ta còn mong hắn bị đánh nhiều hơn kìa.
Từ khi đến phòng thêu thùa ta cảm thấy rất vui, sau khi thêu xong một vật phẩm nào đó mà được các nương nương xem trọng thì điều được các nương nương hào phòng thưởng thêm.
Thậm chí có quý phi nương nương còn thưởng cho ta một cái vòng tay ngọc.
Ta cầm chặt vòng ngọc trong tay, trong đêm đen yên tĩnh, ánh ngọc xanh biếc phản chiếu ra càng thêm khiến vòng ngọc trở nên quý giá và xinh đẹp.
Đời trước nguyên thân làm nha hoàn cho Hi tần nương nương, do tay nghề tốt nên luôn bị nương nương sai sử thêu thùa thâu đêm, làm không tốt còn bị trách mắng, mãi sau do thức khuya thêu thùa nhiều quá mà mắt cũng mờ hẳn đi.
Theo như Tô Mộc đoán lúc đó có thể nguyên thân bị cận thị đi.
Chẳng những thế, những thứ đồ vật do nguyên thân ngày đêm thêu thùa đó lại được Hi tần nương nương tự nhận là chính nàng ấy thêu và đem chúng tặng cho hoàng đế để lấy lòng.
Đến cả Đường ma ma cũng hết lời than thở cho số phận của nguyên thân.
Cũng may sau khi ta xuyên đến, số phận của chúng ta mới bất đầu có sự thay đổi, tay nghề của nàng ấy ta làm cũng khá tốt, được ban thưởng từ vật phẩm đến tiền bạc quả thật rất nhiều.
Trong thời gian ta chăm chỉ kiếm tiền để chuộc lại đất đai và nhà cửa cho cha nương nguyên thân thì Lục Thành cũng không để cho người muội muội là ta yên thân.
Chỉ cần có gì không vừa ý bên phía Hi tần nương nương thì hắn lại đến tìm ta gây rối.
Kể từ lần gặp hoàng đế hơn tháng trước, hắn luôn đề phòng trong ngoài sợ ta cướp mất hoàng đế của Hi tần nương nương.
Sáng nay hắn lại tới chắc vấn ta, nói ta không nên tơ tưởng đến hoàng đế, ta thật muốn hét vào mặt hắn là ta không thèm tên hoàng đế chết bầm đó nhưng ta không dám nói.
"Đại ca, nha hoàn trong hoàng cung này không dưới một ngàn người đâu! Huynh theo sát ta cũng vô ích, chi bằng huynh theo sát hoàng đế thì khả dụng hơn nhiều."
Có lẽ sau bao nhiêu lần bị ta nói khích mà ảnh hưởng đến hắn, mà lúc này hắn lại không cự cãi gì với ta, chỉ thăm dò hỏi.
"Lục Mộc, đại ca nghe nói muội được thưởng một cánh hoa tuyết liên phải không?"