Tiểu Pháo Hôi Xinh Đẹp Không Muốn Làm Việc Nữa

Chương 4: Thiếu gia giả danh ham tiền được ông chủ chiều chuộng (4)

Ân Ly lấy điện thoại ra nhìn bố Ân hiển thị trên màn hình điện thoại, lập tức nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ.

"Chờ một chút, tôi sẽ nói với cha tôi, để ông ấy mắng anh!" Ân Ly vô thức ưỡn ngực, nói ra lời này rất đắc ý, đây chính là bộ dáng mà Quan Cảnh Chiến thích nhất.

Ân Ly, tôi hy vọng em sẽ hạnh phúc sau khi biết sự thật, nụ cười của Quan Cảnh Chiến mở rộng.

"Bố, con vừa gặp..." Ân Ly chưa kịp nói xong đã bị bố Ân cắt ngang.

" Ân Ly, con nên biết, Ân gia chúng ta trước kia đã hứa hôn với Quan gia. Hiện tại ta đã chọn được ứng cử viên, con gả vào Quan gia đi!"

Lời nói của Ân phụ trực tiếp ném Ân Ly xuống vực sâu, toàn thân cậu run lên, môi run run, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

“Ba, tại sao, trước đó không phải Ân Hàn Trạch hứa hẹn kết hôn sao?” Ân Ly trong lời nói đều là nước mắt, lông mi cụp xuống, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

"Chính là như vậy, chúng ta cùng Quan gia đã đạt thành thỏa thuận, ta đã gửi hành lý của con cho Quan gia, con có thể yên tâm đi đến Quan gia ở rồi kết hôn luôn không phải về nhà nữa."

Khi Ân phụ nói xong điều này, ông ta đã lập tức ngắt cuộc gọi.

Ân Ly nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã cúp máy với đôi mắt trống rỗng, đôi mắt ươn ướt và nước mắt rơi xuống.

Quan Cảnh Chiến nhìn thiếu niên trong lòng mình đang khóc sướt mướt, không khỏi có chút đau lòng.

Thiếu niên dung mạo rất đẹp nhìn cậu tựa như thiên sứ, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt của thiếu niên trông càng trắng trẻo thanh tú, làn da lộ ra như ngọc bích mịn màng, mềm mại trắng nõn, không tì vết nhìn trong vô cùng hấp dẫn.

Từ góc nhìn của Quan Cảnh Chiến, anh có thể nhìn thấy những giọt nước mắt trên hàng mi dài cong cong của thiếu niên, chiếc mũi hồng hơi run run, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng thanh tú.

"Sao lại còn tự cắn chính mình?" Quan Cảnh Chiến điều chỉnh tư thế, hai tay ôm lấy hông Ân Ly, để cằm Ân Ly tựa vào vai mình.

Cảm nhận được cặp mông săn chắc mềm mại trong tay, ánh mắt Quan Cảnh Chiến xoáy sâu vào đó, không khỏi xoa xoa tay.

"Ừm." Ân Ly theo phản xạ cong eo, đôi mắt hơi đỏ lên, trong mắt có chút khó chịu trừng mắt nhìn Quan Cảnh Chiến.

Quan Cảnh Chiến ho nhẹ một tiếng, vỗ nhẹ vào mông Ân Ly, "Được rồi, đừng buồn. Ít nhất em có thể nhìn rõ bộ mặt thật của bố mẹ mình, phải không?"

Nghe Quan Cảnh Chiến nhắc đến cha mẹ n gia, Ân Ly gục đầu vào vai Quan Cảnh Chiến, nước mắt chảy dài trên mặt, lập tức thấm ướt quần áo trên vai Quan Cảnh Chiến.

"Sao em có thể khóc nhiều như vậy?" Quan Cảnh Chiến bất đắc dĩ thở dài, đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau khóe mắt Ân Ly.

Tuy nhiên, nếu như cậu mà khóc ở trên giường còn khóc ở dưới thân của anh, Quan Cảnh Chiến chợt nghĩ đến điều này, phát hiện mình dường như rất muốn Ân Ly nằm trên giường mình mà khóc.

Ân Ly rùng mình, cậu vô thức ợ lên, rồi xoa xoa vai Quan Cảnh Chiến.

[008. Nhiệm vụ hiện tại của tôi chỉ cần khiến Quan Cảnh Chiến ghét bỏ tôi rồi bỏ rơi tôi một cách nghiêm khắc là sao? Vậy thì nhiệm vụ của tôi sẽ hoàn thành sao? 】

Ân Ly chọc vào Hệ thống 008 trong tim.

Hệ thống 008 được Ân Ly đánh thức sau giấc ngủ dài và nó sốt ruột xua đi những xúc tu tâm linh của Ân Ly.

[Được, được, nhanh rời đi và đừng làm phiền giấc ngủ của tôi! 】

Ân Ly cảm thấy ủy khuất nên rút các xúc tu tâm linh của mình ra, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc và tiếp tục chọc phá Hệ thống 008.

.

"Tại sao anh lại mang tôi đến Quan gia?" Sắc mặt Ân Ly tái nhợt, lạnh lùng, hơi nheo mắt.

Bởi vì Ân Ly nói chuyện với Hệ thống 008 quá lâu nên cậu đã được Quan Cảnh Chiến trực tiếp đưa về nhà họ Quan.

"Thiếu gia, ngài có muốn chuẩn bị phòng cho Ân thiếu gia không?" Quản gia đến gần Quan Cảnh Chiến, hơi cúi người hỏi.

Quan Cảnh Chiến liếc nhìn Ân Ly, sau đó nói với quản gia: “Cứ để hành lý của A Ly vào phòng tôi là được.”

Quản gia gật đầu: "Tôi hiểu rồi thưa thiếu gia."

Khi Quan Cảnh Chiến nhìn Ân Ly lần nữa, anh thấy đôi mắt của n Ly bất giác mở to, anh hơi nhướng mày.

"Sao vậy?"

“Anh là Quan Cảnh Chiến thật sao?!” Ân Ly trên mặt hiện lên một tia khó tin.

Quan Cảnh Chiến có chút thời gian rảnh rỗi, gật đầu tiếp nhận lời nói của n Lệ: "Đúng, tôi là Quan Cảnh Chiến."

"Tôi muốn rời đi, cũng không muốn gả cho Quan gia nữa, mau mang tôi trở về đi tôi không ở đây nữa!"

Ân Ly vừa nói xong, lại cảm thấy bất bình, nhảy xuống ghế sofa, vừa định chạy về phía cửa, Quan Cảnh Chiến đã tóm lấy eo cậu, rồi cậu bị giam giữ trong vòng tay rộng lớn ấm áp anh.