Đó chính là tín vật của Thiên Kiếm Phong Vạn Kiếm Tông, một trong mười vật thần bí nhất, cường đại nhất của thập đại tông môn của Thiên Nguyên Cổ Quốc!
Thập đại tông môn, thần bí mà cường đại, có địa vị cực cao ở Thiên Nguyên Cổ Quốc!
Ngay cả hoàng thất của Thiên Nguyên Cổ Quốc và tam đại học phủ chí cao của Thiên Nguyên Học Phủ cũng chỉ giống như con kiến so với thập đại tông môn, đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
Mà Vạn Kiếm Tông lại xếp hạng cực kỳ cao trong thập đại tông môn!
Thập đại tông môn cao cao tại thượng, đối với một gia tộc nhỏ như Mạc gia ở thế tục, có thể nói thập đại tông môn chính là tồn tại trong truyền thuyết.
Mà lúc này, Vương Đăng lại có trong tay Thiên Kiếm Lệnh, tín vật của Thiên Kiếm Phong Vạn Kiếm Tông, một trong mười tín vật của thập đại tông môn!
Sao bọn họ lại không sợ hãi được? Sao lại không sợ cho được?
Giáp sĩ Mạc gia vừa hùng hổ lao về phía Vương Đằng đã dừng lại, khi nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Mạc Sơn và các trưởng lão mới biết được lệnh bài trong tay Vương Đằng chính là Thiên Kiếm Lệnh trong truyền thuyết, ai nấy đều hãi hùng khϊếp víal
“Ta xem các ngươi ai dám gϊếŧ ta?” Vương Đằng cầm trong tay Thiên Kiếm Lệnh, nhìn bốn phía, quét sạch quá khứ ôn hoà trước đây, chuyện hôm nay đã lặng lẽ thay đổi tính cách trầm lặng của hắn!
Tuy hiện tại hắn đã mất hết tu vi, nhưng vào lúc này hắn càng mạnh hơn trước!
Ánh mắt hản lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn Mạc Sơn, vẻ mặt thay đổi mạnh mẽ, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt, tiến lên hỏi: “Ông muốn gϊếŧ ta đúng không?”
Ánh mắt của Mạc Sơn thay đổi, Thiên Kiếm Lệnh, Vạn Kiếm Tông, điều này có ảnh hưởng cực lớn với ông ta, trừ phi ông ta muốn tiêu diệt toàn bộ Mạc gia, bằng không ông ta tuyệt đối không dám ra tay với Vương Đằng!
Ông ta không bao giờ ngờ Vương Đăng lại có quan hệ với thập đại tông môn trong truyền thuyết, lại còn có cả Thiên Kiếm Lệnh!
Vương Đằng cầm trong tay Thiên Kiếm Lệnh tiến về phía trước, trên người có một cỗ khí thế mạnh mẽ không thể giải thích được, khiến Mạc Sơn không khỏi lùi về phía sau, ngồi phịch xuống chiếc ghế gia chủ, nhìn chăm chằm Vương Đằng, nói: “Ngươi... sao ngươi lại có được Thiên Kiếm Lệnh?”
“Hừ, sao hả? Ông nghi ngờ Thiên Kiếm Lệnh của ta là giả à? Ông cho rằng trên đời này còn có người nào dám bắt chước được tín vật của Vạn Kiếm Tông ư?”
“Không dám, không dám...”
Sắc mặt Mạc Sơn thay đổi, ông ta cố đè nén sát ý và ngọn lửa giận trong lòng, mở miệng nói.
“Nói thật cho ông biết, một tháng trước, khi ta đang rèn luyện ở Đại Hoang đã vô tình gặp được phong chủ Thiên Kiếm Phong, Thiên Kiếm tôn giả của Vạn Kiếm Tông, ông ấy nhìn trúng tư chất của ta, nói ta trời sinh có kiếm cốt, muốn thu nhận ta làm đồ đệ. Nực cười là lúc ấy ta lại lo lắng sau khi ta rời đi sẽ không có ai có thể áp chế được hàn độc trong cơ thể Mạc Tương nên đã từ chối đi theo Thiên Kiếm tôn giả của Vạn Kiếm Tông, nhưng Thiên Kiếm tôn giả vẫn để lại cho ta một tấm Thiên Kiếm Lệnh, kêu ta sau khi nghĩ thông rồi có thể đến Vạn Kiếm Tông bất cứ lúc nào đều được. Kiếm lệnh hôm nay chính là tín vật nhập tông!”
“Ban đầu, ta ngay cả Thần Mạch Chí Tôn cũng đã cấy cho Mạc Tương, hôm nay ta cũng định đưa kiếm lệnh cho nàng ta để tạo bất ngời Đáng tiếc, các ngươi lại vội vã trở mặt, khiến ta hiểu được, thì ra từ trước tới nay đều tại ta tự mình đa tình!”
Vương Đẳng tự cười nhạo mình nói.
“Cái gì? Thì ra hôm nay ngươi định đưa kiếm lệnh cho Tương Nhi ư?”
Mạc Sơn nghe Vương Đăng nói vậy, không khỏi kinh ngạc, sắc mặt thay đổi mạnh mẽ, đồng thời vô cùng hối hận.
Nếu ông ta biết Vương Đằng thật sự có Thiên Kiếm Lệnh trong tay thì tuyệt đối sẽ không trở mặt với hắn như thết
Phải biết rằng Thiên Kiếm Lệnh này có thể khiến Mạc gia có mối quan hệ với Vạn Kiếm Tông, một trong thập đại tông môn trong truyền thuyết, cũng có thể để Mạc Tương đến Vạn Kiếm Tông tu hành!
Đến lúc đó, Mạc gia có thể nói là một bước lên trời! Đáng tiếc chỉ vì một phút nông nổi đã lỡ mất cơ hội!
Ánh mắt Mạc Sơn không khỏi lóe lên, đang nghĩ cách bù đắp, ánh mắt lại trở nên ôn hòa khi nhìn Vương Đằng, nói: “Đăng Nhi... vừa rồi là Mạc bá bá đã hiểu lầm con, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Mạc Sơn bá bá. Con và Tương Nhi là thanh mai trúc mã, Mạc Sơn bá bá tin tưởng con yêu Tương Nhi chân thành tha thiết. Như vậy đi, ta đồng ý gả Tương Nhi cho con, ngày mai, ngày mai lập tức thành hôn, thế nào?”
“Thành hôn? Ha ha ha ha, ta không hưởng thụ nổi con gái của Mạc Sơn ông!”
Vương Đằng cười nhạt, hắn không ngờ Mạc Sơn lại vô liêm sỉ như vậy, vừa rồi ông ta còn muốn gϊếŧ chết hắn, nhưng lúc này lại thay đổi thái độ, muốn gả Mạc Tương cho hắn, thái độ thay đổi nhanh đến mức khiến người ta phải nghẹn họng trố mắt.
Mạc Sơn nháy mắt với người ngoài cửa, một tên thân tín lập tức hiểu ý, vội vàng rời đi.
“Cái gì? Tên phế vật Vương Đằng đó có trong tay Thiên Kiếm Lệnh, tín vật của Vạn Kiếm Tông ư?”
Mạc Tương nghe thấy thân tín của Mạc Sơn bẩm báo, lập tức sửng sốt, đôi mắt phượng bỗng nổi lên tia sáng kỳ dị.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta lóe lên, lập tức đẩy tên thân tín của Mạc Sơn ra, vén váy lên, chạy nhanh về phía đại sảnh đang nghị sự.
“Vương Đẳng ca ca...”
Chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy giọng nói dịu dàng ngọt ngào của Mạc Tương truyền đến.
Ngay sau đó, một bóng dáng xinh đẹp từ bên ngoài vụt vào, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng ngọt ngào, Mạc Tương trìu mến ôm cánh tay Vương Đằng, nũng nịu nói: “Vương Đẳng ca ca, trước đây là Tương Nhi không đúng, là Tương Nhi đã hiểu lầm huynh. Trước đây Tương Nhi đã nói muốn gả cho huynh, huynh đừng bỏ mặc người ta mà...”
Nghe giọng nói dịu dàng ngọt ngào của thiếu nữ, những chuyện ngày xưa hiện lên trong đầu Vương Đằng, nhưng lúc này hắn không còn cảm giác yêu thương như trước nữa mà chỉ có sự chán ghét vô tận, thậm chí là ghê tởm.
Đương nhiên hắn biết vì sao Mạc Tương lại tới đây, chỉ vì trong tay hắn đang có Thiên Kiếm Lệnh mà thôi.
Hắn thật không ngờ thiếu nữ mà hắn yêu trước kia lại vô sỉ đến mức này, nói mà không biết thẹn như thết
Hắn hừ một tiếng, nhìn Mạc Tương bằng ánh mắt đầy lạnh lùng và chán ghét, rút tay ra khỏi vòng tay Mạc Tương: “Gả cho †a làm thê tử? Ngươi mà cũng xứng làm thê tử của Vương Đằng ta à?”
Thân hình Mạc Tương chợt cứng đờ, trước đó nàng ta đã nói Vương Đằng không còn Thần Mạch Chí Tôn, đã là một kẻ
vô dụng, không thể tu luyện, không xứng với nàng ta.
Nhưng bây giờ, Vương Đằng lại dùng những lời nói đó đáp lại nàng tal
Hiện tại nàng ta muốn gả cho Vương Đằng, nhưng Vương Đăng lại không muốn cưới nàng ta.
Bởi vì nàng ta không xứng!
Thân hình Mạc Tương run rẩy, ngọn lửa giận trong lòng dâng lên vô tận.
Nếu không phải vì Thiên Kiếm Lệnh, sao nàng ta có thể vô liêm sỉ mà đến đây nịnh hót Vương Đăng, lại còn tỏ vẻ thẹn thùng đòi phải gả cho hắn ngay trước mặt nhiều người như thế?
Nhưng Vương Đẳng, kẻ đã mất đi Thần Mạch Chí Tôn, mất hết tu vi, lại dám công khai cự tuyệt, cũng dám nói nàng ta không xứng? Vũ nhục nàng ta như thế, sao nàng ta lại không giận cho được?
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, thấy sự tình không thể giải quyết được, bèn trở mặt, dùng giọng sắc bén đầy oán hận nói: “Ngươi mà cũng dám vũ nhục ta ư? Cũng dám nói Mạc Tương ta không xứng làm thê tử của ngươi? Ngươi là cái thá gì hả? Chẳng qua chỉ là một phế vật mà thôi! Cho dù ngươi đã từng là một thiên tài trong vạn người, thiên phú ngút trời nhưng hiện tại ngươi đã mất đi Thần Mạch Chí Tôn, chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi! Còn ta, chắc chắn sẽ một bước lên trời, tương lai sẽ trở thành thiên chi hoàng nữ. Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta không xứng?”
“Vậy sao? Nếu ngươi đã tài giỏi như thế, tại sao còn không biết xấu hổ mà mặt trơ mày trến đòi gả cho một tên phế vật như ta?”
Khoé miệng Vương Đẳng tràn đầy châm chọc. “Đó là bởi vì trong tay ngươi có Thiên Kiếm...”
Mạc Tương vừa nói được một nửa, chợt hoàn hồn lại, cảm nhận được ánh mắt khác thường ở bốn phía phóng đến, lời nói đột ngột dừng lại.
“Bởi vì cái gì? Bởi vì Thiên Kiếm Lệnh trong tay ta?” Trên mặt Vương Đăng tràn ngập nụ cười trêu tức.
Sắc mặt Mạc Tương tái mét, nàng ta hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Hừ, Vương Đẳng, ngươi đừng đắc ý, ngươi có Thiên Kiếm Lệnh thì sao? Hiện tại ngươi cũng chỉ là một tên phế vật, cho dù ngươi có Thiên Kiếm Lệnh, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng một tên phế vật như ngươi có thể gia nhập Vạn Kiếm Tông ư?”
“Có thể tiến vào Vạn Kiếm Tông hay không là chuyện của †a, không cần ngươi lo lắng.”
Vương Đăng thản nhiên nói, sau đó nhẹ nhàng liếc nhìn Mạc Sơn, khóe miệng hiện lên một tia cười khẩy: “Nếu Mạc gia chủ không gϊếŧ ta, vậy tại hạ xin cáo từ trước.”
Nói xong, Vương Đằng liếc nhìn các trưởng lão và Mạc Tương đang tức giận đến run rẩy, trong mắt hiện lên một tia u ám, rồi quay người bỏ đi.