Tôi Không Làm Trà Xanh Nữa

Chương 1

Nhận được thông báo về chuyến bay của Thương Châu, Quý Ngọc xuất phát trước hai tiếng để ra sân bay đón anh.

Cô là trợ lý riêng của Thương Châu, hai người đã làm việc chung với nhau bảy năm, đa phần những chuyện lớn nhỏ của anh sẽ do cô xử lý.

Lần này Thương Châu tới Pháp một tuần, trong tay Quý Ngọc còn có những việc khác cần xử lý nên không đi được, hiếm khi cô không đi cùng anh.

Trước khi hạ cánh hai mươi phút, Quý Ngọc đã tới. Cô nhìn khung cảnh tẻ nhạt ngoài cửa sổ, thầm cảm khái làm boss cũng đâu có dễ.

Bay liên tục mười tiếng nhưng cũng không có thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh lại múi giờ.

Buổi tối Thương tổng còn có lịch trình, phải tham gia một bữa tiệc.

Quý Ngọc nhìn thoáng qua người đang đi đằng trước, khóe miệng hơi nhếch lên, đúng lúc ánh nắng chiếu lên vai cô, nhìn cô giống như được đính lên một tầng ánh sáng ấm áp.

Trông thật dịu dàng xinh đẹp.

Thương Châu mặc một bộ vest sang trọng màu xám bạc, hàng cúc cài như phát sáng, khuôn ngực vững chãi, xa xa khiến cho người ta có cảm giác lấn át, không dễ chọc.

Anh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Quý Ngọc, mấy người phía sau nhanh chóng lên một chiếc xe khác.

Xe chuyển bánh, lúc này Thương Châu mới quay mặt qua nhìn người bên cạnh.

Quý Ngọc quay qua, ánh mắt giao nhau, cô mỉm cười nói: " Chào mừng trở về, anh có mệt không?"

"Vẫn ổn, cô không cần phải tới đón tôi." Thương Châu đưa tay lên xoa xoa đôi lông mày, nhưng trong mắt lại không thấy sự mệt mỏi.

"Tôi cũng không bận gì, nên mới tới đây." Quý Ngọc dịu dàng nói. Tối nay làm bạn đồng hành cùng ông chủ tham dự bữa tiệc, cô đã trang điểm xong xuôi, quần áo cũng đã chuẩn bị tốt đến cả độ cong của tóc cũng chẳng thể bắt bẻ.

Cô chuẩn bị trước hẳn hai tuần, đi spa làm đẹp, chọn quần áo phụ kiện, bỏ cả bữa tối để giữ dáng.

Thương Châu thu lại ánh mắt, Quý Ngọc xinh đẹp, tính cách tốt, năng lực làm việc luôn được khen ngợi, hơn nữa trong nửa năm qua, càng dịu dàng săn sóc hơn trước, liên tục lấy lòng.

Mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng anh lại thấy rất thoải mái.

Thấy anh không có ý muốn tiếp tục câu chuyện, Quý Ngọc không nói thêm gì nữa, trong xe yên tĩnh trở lại.

Biết nhìn sắc mặt được xem là kỹ năng cơ bản của một trợ lý.

Tính khí Thương Châu không tốt lắm, hai năm gần đây cũng có chút thay đổi, cô cũng quen với việc đoán tâm trạng của anh, đã có thể nắm bắt được tâm trạng anh.

——

Một tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước tòa nhà mang phong cách Bắc Âu thời trung cổ.

Phía trong cửa kính, ánh đèn sáng rực rỡ, ánh sáng của đèn hòa cùng ly rượu vang đỏ.

Chủ nhân của bữa tiệc hôm nay là người rất có máu mặt, mời tới hơn chục vị khách quý còn có cả những người nổi tiếng trong giới.

Nhớ tới bữa tiệc lần trước, Thương Châu hơi nhíu mày khi nhìn thấy bộ đồ lệch vai của cô, nên lần này Quý Ngọc đã chọn một bộ sườn xám cách tân bằng lụa.

Khuy tà phải chỉnh tề, tóc quấn lên gọn gàng, dịu dàng mà đoan trang.

Hôm nay, không thiếu những nữ minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí và các tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc, mỗi người một vẻ. Nhưng đa số những ánh mắt đều đổ dồn về phía trợ lý Quý.

Lụa satin màu xanh lục làm tôn lên làn da trắng sứ, khiến cho chiếc cổ thiên nga của cô càng thêm nổi bật, hai vạt sườn xám chỉ xẻ tới đầu gối, lộ ra nửa bắp chân.

Ăn mặc kín đáo, nhưng cũng không giấu được đường cong lả lướt, đôi mắt hạnh cong cong, cười nhẹ một cái, sự đa tình đều hiện lên trong khóe mắt.

Mỗi người một gu riêng, nhưng với sự "xinh đẹp tuyệt trần" trước mặt này, đều khiến mọi người nhất trí đồng ý.

Không cần biết tiếng tăm ở bên ngoài có tệ tới đâu, nhưng cô trợ lý này thật đúng là nghiêng nước nghiêng thành, biết nặng nhẹ, chẳng trách có thể đi theo Thương tổng nhiều năm như vậy.

... Làm tốt còn có thể tiến một bước nữa.

——

Bữa tiệc kết thúc lúc mười giờ, Quý Ngọc nghĩ đến việc Thương Châu bị lệch múi giờ cần phải nghỉ ngơi, nên cô ở bãi đỗ xe chào tạm biệt mọi người rồi chuẩn bị về nhà.

Vừa đi được hai bước, cổ tay cô bị người ở phía sau kéo lại.

Lòng bàn tay nóng bỏng, Quý Ngọc xoay người thì va phải đôi mắt trầm mặc ấy.

"Tôi còn có chuyện muốn nói với cô."

Quý Ngọc không thể về nhà, cô đi tới biệt thự ở Khê Thủy Loan.

——

Sườn xám thủ công may rất cầu kỳ, cần phải đo hơn ba mươi vị trí trên cơ thể, rồi phải đợi ít nhất là hơn ba tháng mới hoàn thành.

Để dành sưu tầm thì tốt hơn.

Sườn xám tơ lụa đắt đỏ nhăn nhúm nằm trên mặt đất.

Quý Ngọc nghĩ nếu bộ đồ mà bị hỏng thì tiếc lắm, tia sáng trước mặt mờ dần đi. Cánh tay đàn ông đè bả vai cô, nghiêng người lật cô xuống, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

Độ ấm thân thể của người kia chạm vào người cô, Thương Châu không đi điều chỉnh chuyện múi giờ của mình, mà lại tới trêu đùa cô.

——

Quý Ngọc vô cùng mệt mỏi, phần eo bị anh nắm lấy, còn mơ màng nghĩ rốt cuộc cô mặc sườn xám có đúng không.

Anh thích hay là không đây?

Trái lại, tinh lực của Thương Châu rất tốt, trải qua một quãng đường dài như vậy mà tinh lực vẫn rất mạnh mẽ, dồi dào.

Không biết đã qua bao lâu, Quý Ngọc buồn ngủ nhắm mắt lại... quay đầu liền rơi vào một giấc mơ.

Một cảnh nhỏ giống như bị cắt ra từ một bộ phim.

Trong mơ, cô đang cầm điện thoại xem cuốn truyện tranh "Cô Vợ Vô Giá Ôm Con Chạy".

Trong truyện, Quý Ngọc là một nhân vật phản diện chiến được tới tận hai phần ba cốt truyện mới đi lĩnh cơm hộp, đương nhiên là phải có những tố chất phù hợp.

Điều kiện cần có của nhân vật phản diện, phải có quá khứ bi thảm đáng thương, làm nền cho sự hắc hóa của bản thân trong tương lai. Còn những cố gắng trước khi trở thành nhân vật phản diện, trải qua những gì, mấy cái đó là các tình tiết không quan trọng trong truyện.

Hoàn cảnh chẳng qua chỉ gói gọn trong vài câu, nhưng với cô, đó là cuộc sống chân thực trong hơn hai mươi năm qua.

Ba mẹ Quý Ngọc xuất thân nghèo khổ, may mắn gặp thời đến cản không kịp, nên dùng tiền đền bù đất để làm ăn, rồi phất lên như diều gặp gió.

Cả nhà cắm rễ luôn ở trên thành phố, hai vợ chồng còn đưa cả con gái đến học trường tư thục cấp hai có mức học phí đắt đỏ.

Ở thành phố chú trọng phát triển toàn diện, Quý Ngọc cũng chẳng chịu thua kém, chẳng có chỗ nào nhìn ra được cô là nhà giàu mới nổi. Xinh đẹp thì chẳng nói làm gì, thành tích học tập xuất sắc, hơn nữa còn có thiên phú về âm nhạc, là một tay cello từ nhỏ đến lớn đều giành được giải thưởng.

Nhân vật phản diện làm "con nhà người ta" đến năm mười sáu tuổi, không biết là khúc cua của đời người, hay nên gọi là hoàn toàn trật đường ray.

Cha mẹ Quý Ngọc làm ăn thất bại chạy ra nước ngoài trốn nợ, nhưng... không mang cô theo cùng.

Thậm chí chẳng để lại một lời nào, cứ thế vứt cô lại một mình.

Nhà bị thế chấp niêm phong, tiếp sau đó thì như một cơn ác mộng vậy, ngày nào cũng có chủ nợ đến quấy rầy, hỏi tung tích của ba mẹ cô, đòi tiền cô.

Từ tưới sơn, hắt xăng, chửi bới sỉ nhục đến uy hϊếp đe dọa.

Thư thông báo của học viện âm nhạc ở nước ngoài cũng chỉ có thể để đó, không có tiền, cha mẹ cô bị cho vào sổ đen thất tín, chẳng thể ra nước ngoài.

Trong chớp mắt từ thiên đường rơi xuống đất, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.