Chương 16
“Tôi cá năm trăm đồng là chúng ta sẽ có một cơn bão với sấm sét trước sẩm tối nay,” Ngài Gillingham nói, nhìn ra biển từ cánh cửa sổ của Vườn cam.“Trời quá nóng để mà cá cược, nóng đến nỗi em chẳng thấy gì khác ngoài khó chịu đến phán ớn,” Isabel đáp lại.
Cô ngồi trong một chiếc ghế nệm thấp phía trước một cánh cửa kiểu pháp mở rộng dẫn xuống những bãi cỏ xanh. Vườn cam là một trong những nơi có kiến trúc đẹp nhất của Mandrake. Nó được xây từ thời Nữ hoàng Anne trị vì và người thiết kế nó đã sắp xếp sao cho những cánh cửa sổ, có một phía hướng ra biển và phía kia hướng ra những bãi cỏ, tạo cho người ta ảo giác đang bềnh bồng trong một con thuyền chất đầy cây xanh và trái vàng.
Ngay trung tâm của Vườn cam có một vòi phun nước nhỏ xíu, và nước tạo ra tiếng róc rách nhịp nhàng khi nó chảy vào trong một cái hồ nông với cá bơi lội giữa những cánh hoa súng màu vàng nhạt.
“Mặt đất đang rất cần mưa,” Ngài Gillingham nhận xét.
Isabel nhặt lên một cái quạt vẽ và uể oải quạt.
“Anh có thể nói chuyện vớ vẩn gì đó ngoại trừ thời tiết không, Gilly?” cô gắt gỏng.
Nữ hầu tước, đang ngồi trong một chiếc ghế khác với đôi mắt nhắm nghiền, đứng dậy.
“Ta thật dại dột khi nói rằng ta sẽ không ở ‘trong nhà’ tối nay,” bà nhận xét, tự nói với chính mình chứ chẳng phải với Isabel hay Gilly, hay Nicholas, người đang đứng tựa vào tường, và ngắm nhìn Isabel với đôi mắt trầm ngâm.
Một khoảng im lặng và rồi rất nhanh, như sợ rằng sự im lặng của họ là bất lịch sự, Isabel nói:
”Giờ người đã biết là Justin không bị thương nặng lắm, thưa phu nhân, vậy thì cũng dễ dàng báo cho bạn bè của người hay là người rất vui lại được tiếp đãi họ.”
Nữ hầu tước đi về phía cửa sổ. Bà đứng đó nhìn ra ngoài một lúc. Một làn gió nhẹ từ biển thổi vào chiếc áo muslin thêu đẹp đẽ ôm sát người của bà.
“Ta vui à?” bà hỏi. “Ta có thực muốn gặp họ không nhỉ? Mấy kẻ óc bã đậu huyên thuyên, những người mà ta đã sai lầm khi gọi họ là bạn bè ấy à?”
Nỗi đau khổ thô ráp trong giọng nói của nữ hầu tước, và Isabel đứng lên.
“Người đang phiền muộn, thưa phu nhân,” cô nói nhẹ nhàng; “Sao người không nghỉ ngơi một chút để tỉnh táo hơn? Những chuyện hôm qua làm người khó ở và nói thật là chẳng có gì ngạc nhiên vì điều đó hết.”
Nữ hầu tước đưa tay lên trán.
“Phải, phải, ta đang khó ở,” bà nói. “Ta sẽ về phòng. Và ở đó … phải, ở đó… ta sẽ được một mình… một mình suy nghĩ.”
Bà điên cuồng nói, giọng bà rất tuyệt vọng đến nỗi cả Nicholas lẫn Gilly đều giật mình và bối rối.
“Ồ, nhưng thưa phu nhân…” Isabel bắt đầu, nhưng trước khi cô có thể hoàn tất câu nói thì nữ hầu tước đã đột ngột xoay người và đi nhanh dọc xuống chiều dài của Vườn cam, và đi vào trong nhà.
Cả ba người khách nhìn theo cho đến khi bà đi khuất; rồi Isabel kêu lên ngạc nhiên.
“Bà ấy bị bệnh gì thế?”
“Anh e là bà ấy khó ở,” Gilly đáp. “Phu nhân đặc biệt lạ lùng đêm qua. Ngay lúc này anh nghĩ lúc phu nhân bước, phu nhân trông giông giống một con thú hoang nào đó – thực ra phu nhân nhắc anh nghĩ đến một con cọp trong chuồng.”
Isabel bật cười.
“Ôi, cái anh này, Gilly, anh thật giỏi tưởng tượng! Nhưng quả thật, gần đây nữ hầu tước không còn là chính mình nữa. Anh nghĩ sao, Nicholas?”
“Đó là lỗi của Hầu tước Vulcan,” Nicholas ủ rũ trả lời. “Thằng nhóc giữ ngựa xuẩn ngốc đó báo tin là anh ta đã chết hoặc bị thương nặng đủ làm đau đớn bất cứ người mẹ nào.”
“Em đau lòng sâu sắc với nữ hầu tước,” Isabel đồng tình. “Và em hẳn cũng sẽ làm mình lo lắng nếu em không thức dậy sau khi khủng hoảng đã qua và nhận được tin tốt .”
“Đấy mới là em, Isabel,” Gilly nói. “Em chẳng bắt mình phải bồn chồn sốt ruột bao giờ. Và điều ấy nhắc anh, có tin gì về Serena không?”
“Không,” Isabel trả lời. “Và em đang phát khùng đây vì không đi cùng khi cô ấy khởi hành đi London. Nếu cô ấy nói ý định đó cho em hay, em sẽ, dĩ nhiên, đi cùng cô ấy.”
“Nhưng không phải là trên một con ngựa,” Gilly nói với giọng châm biếm giữa anh em với nhau. “Không nghi ngờ gì là quý cô sẽ tìm cách nào đi thoải mái hơn!”
“Nếu em cũng nghĩ như Serena là Justin đang gặp nguy hiểm,” Isabel độp lại, “Em sẽ đến với anh ấy bằng cách nhanh nhất có thể, bất kể có bất tiện với em hay không.”
Nicholas thình lình di chuyển và đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Rõ ràng là anh đang trong tâm trạng buồn rầu và cuộc nói chuyện của Isabel về Justin không cải thiện được tình trạng của anh. Isabel nhìn anh, mắt cô nhấp nháy láu lỉnh.
“Nếu em đã thức dậy khi tin tức đến, em sẽ mau chóng đến với Justin với một cỗ song mã thật nhanh. Anh sẽ chở em đi, phải không, Nicholas?”
Một khoảng im lặng trước khi anh trả lời, và khi anh quay lại, đôi mắt anh tối lại.
“Không, anh không đâu,” anh đáp với giọng rất trầm vì giận dữ làm chân mày Isabel hơi nhướng lên ngạc nhiên.
“A, anh thật không hào hiệp chút nào, Nicholas,” cô kêu lên. “Có lẽ Serena khôn ngoan khi cô ấy chạy đi và thoát khỏi sự đi kèm của tên giữ ngựa.”
Nicholas trông càng giận dữ hơn.
“Đó là hành động đáng tiếc nhất trong đời của em họ tôi,” anh khắc nghiệt nói. “Tôi không bao giờ nghĩ nó làm một việc kinh khủng và thiếu suy nghĩ đến vậy. Tôi chỉ có thể hy vọng là hai người, Isabel và Gilly, sẽ không để cho câu chuyện về hành động hớ hênh của nó lan truyền ra xa hơn.”
Nicholas nói quá nghiêm trang làm Isabel bị ấn tượng.
“Thiên đường trên cao, Nicholas,” cô nói, “Gilly hay tôi có thể ác tâm bàn tán về Serena hay sao? Tôi yêu quý cô ấy, tôi thề đấy, dù tôi thề đó là hành vi thiếu thân tình nhất của cô ấy vì đã không tin tưởng thổ lộ với tôi. Tôi…”
Cô sẽ còn nói nhiều hơn khi cô nhìn thấy nữ hầu tước đang đến gần họ. Bà quay lại Vườn cam, vẫn với vẻ đau đớn, hoang dại dữ dội trên gương mặt, và ném mình xuống cái ghế mà bà bỏ đi khi nãy.
“Trong nhà nóng như cái lò ấy,” bà nói sau một lúc, như bà chợt nhận ra phải giải thích về việc quay lại không mong đợi của mình. “Ta phải nói rằng ngay cả ở sảnh lớn cũng cần không khí trong lành. Ở đây có nhiều không khí hơn bất cứ chỗ nào khác.”
“Có cần sai người hầu mang cho người một cái trường kỷ không, thưa phu nhân?” Isabel đề nghị. “Bảo họ để nó ở chỗ cửa sổ mở và chúng tôi rút đi để người có thể ngủ và thức dậy tỉnh táo hơn.”
“Ngủ!” nữ hầu tước kêu lên. “Không, Isabel, ta không thể ngủ… đầu óc ta như đang có lửa… có cái gì đó rất kỳ lạ trong đầu ta… một cảm giác khó chịu kỳ cục và một … một cái gì ta không giải thích được.”
Isabel liếc nhìn Nicholas như cầu viện giúp đỡ, nhưng anh im lặng và sau một lúc, cô rụt rè nói:
“Hay để tôi hộ tống người về phòng nhé, thưa phu nhân? Tôi biết là sẽ sáng suốt hơn nếu như người nghỉ ngơi một chút.”
“Không, không,” nữ hầu tước điên cuồng la lên. “Ta không thể, ta bảo cô rồi, ta không thể.”
Có tiếng bước chân và cả bốn người quay đầu về hướng âm thanh ấy. Chỉ là một người hầu bưng một chiếc khay bạc, nhưng họ im lặng khi người hầu đến gần nữ hầu tước, và, cúi thấp chào bà, dâng lên bà chiếc khay có chứa một tờ giấy nhắn.
Nữ hầu tước đứng bật dậy.
“Cái này là từ Justin!” bà kêu lên. “Nó đến khi nào?”
“Một người hầu mang nó đến từ quảng trường Grosvenor, thưa phu nhân. Anh ta vừa đến được vài phút.”
Nữ hầu tước lấy lời nhắn, nhìn một lúc như bà chưa bao giờ nhìn thấy nó.
“Ôi, mở nó ra đi, thưa phu nhân,” Isabel sốt ruột thốt lên. “Tôi nóng lòng muốn nghe Justin giờ thế nào, và anh ấy có thể cho chúng ta biết Serena đã đến London an toàn hay chưa.”
“Serena!” nữ hầu tước lặp lại cái tên, giọng bà như tiếng gầm gừ. Rồi rất chậm chạp, giống như rất khó khăn khi kiểm soát những ngón tay dài trắng muốt của mình, bà mở lá thư.
Isabel chồm người ra khỏi ghế, mắt cô sáng lên hăm hở và tò mò. Thậm chí sự buồn rầu của Nicholas cũng bớt đi một chút và anh xích lại gần hơn giống như anh sợ mình có thể lỡ mất điều sẽ được nói.
Nữ hầu tước chậm rãi đọc tin nhắn. Sau một giây hay cỡ đó, bà chớp mắt như thể bà thấy khó khăn khi tập trung đôi mắt vào những từ ngữ. Ba vị khách nhìn vào mặt bà. Họ thấy mắt bà mở rộng, nghe rõ bà hít thở sâu và rồi bà đột ngột đứng lên, vò nát tờ giấy trong tay và ném nó đi như một thứ vô giá trị.
“Không,” bà hét lên. “Đó không thể là sự thật, không thể.”
“Cái gì kia, thưa phu nhân? Cái gì vậy?”
“Nó không thật! Đồ dối trá ghê tởm!” nữ hầu tước hét lên, run bần bật.
“Điều gì đã xảy ra, thưa phu nhân? Làm ơn cho chúng tôi biết đi,” Isabel lo lắng. “Tôi cầu xin bà đừng bắt chúng tôi chờ đợi. Là Justin phải không?”
Nữ hầu tước, vẫn với bàn tay đưa thẳng ra trước mặt, trả lời, “Phải, là Justin.”
Những từ ngữ có vẻ khó khăn giữa đôi môi bà, và rồi thình lình phun ào ra làm cả Isabel và Nicholas lùi lại một bước kinh hoảng, bà nói, “Nó lấy vợ! Justin lấy vợ!”
“Lấy vợ?”
Isabel ngân nga từ ấy chỉ vừa hơn một tiếng thì thầm.
“Nhưng lấy ai?” Gilly cật vấn.
Đây là lần đầu tiên anh lên tiếng và giờ nữ hầu tước quay sang đối mặt với anh. Trong lúc ấy , anh nghĩ mình chưa bao giờ trông thấy một khuôn mặt nào méo mó hơn.
“Còn ai khác ngoài con ranh quỷ quyệt, mưu đồ mà nó mang về đây cách đây vài tuần.”
“Với Serena? Em họ tôi?”
Nicholas là người vừa thốt ra.
“Phải, với Serena,” nữ hầu tước rít lên, và rồi đột ngột: “Cút khỏi mắt ta! Ta cần nghỉ ngơi!”
Bà đẩy Nicholas ra và đi nhanh xuống Vườn cam, người lắc lư khi bà hơi loạng choạng đi đến nỗi Ngài Gilly la lên:
“Phu nhân sắp ngất rồi, tôi thề đấy. Tôi sẽ đi với phu nhân và giao bà ấy cho người hầu cận.”
Anh đi nhanh theo sau nữ hầu tước, bỏ Isabel và Nicholas đứng đó như hoá đá trên sàn nhà nơi họ đang đứng. Nicholas là người lên tiếng trước.
“Isabel!”
Cô quay sang anh ngay lập tức, đôi mắt toé lửa giận dữ, một đốm màu hiện lên trên hai má cô.
“Đừng có gọi tôi là Isabel! Đây là tin tức tốt lành phải không, rất tốt lành! Vì Justin đã lấy vợ - và với em họ anh. Anh chắc chắn là nhẹ nhõm và vui mừng, thậm chí tôi không nghi ngờ gì là anh thậm chí đã sắp đặt nó, giả vờ với chúng tôi là anh không biết gì về hành động của cô ta, nhưng lúc nào cũng hỗ trợ cô ta thực hiện chuyến bay ngông cuồng đến bên anh ấy. Một câu chuyện hay, rất hay, một câu chuyện mà tình tiết chẳng dễ chịu tí nào.”
Isabel đột ngột ném chiếc quạt đang cầm xuống sàn. Những thanh nan bằng ngà vỡ tan trên nền đá cẩm thạch, nhưng cô thậm chí không hề liếc qua những tổn thất cô đã làm. Thay vì vậy, cô đến bên chiếc cửa sổ nhìn ra biến và đứng nhìn xuống những tảng đá sắc nhọn sâu bên dưới.
“Isabel, tôi xin em,” Nicholas lặng lẽ nói. Mặt anh tái mét khi cô tấn công anh.
“Xin tôi cái gì?” Isabel hỏi. “Chết tiệt! Tôi phát ốm và mệt mỏi vì trò xin xỏ của anh, tôi cam đoan với anh. Ít nhất tôi đã nghĩ anh đáng kính trọng – anh và Serena – và tôi được gì cho niềm tin tưởng của mình? Đồ rắn độc! Serena đã vờ làm bạn tôi. Cô ta biết tôi yêu Justin, tôi đã nói với cô ta rất thường xuyên, và cô ta thề - phải thề với tôi là cô ta không có quan tâm cá nhân nào đến anh ấy mà chỉ bị buộc vào anh ấy vì món nợ danh dự của cha cô ta. Serena thật quá quắt! Và anh… anh làm - ” Isabel rõ ràng đang bới tìm từ ngữ - “Anh làm tôi phát chán với những lời xin xỏ và khẩn cầu, với những rêи ɾỉ lải nhải liên miên của anh về tình yêu không đòi hỏi trong khi bày mưu tính kế với Serena để cô ta cưới Justin. Anh đã biến tôi thành một con ngốc! Justin đã lấy vợ và không ai trong chúng ta có thể làm được gì về chuyện đó ngoài…”
Isabel dừng lại và nghiêng xa hơn một chút ra khỏi cửa sổ.
“Tôi có một ý,” cô điên cuồng nói, “tự nhảy khỏi cửa số xuống bãi đá bên dưới. Đó là một món quà cưới phù hợp cho sự trở về của cô dâu chú rể - cơ thể vỡ nát của người phụ nữ đã yêu anh ấy quá nhiều.”
“Isabel, anh xin em,” Nicholas nói, lo lắng di chuyển về phía trước.
“Xin tôi! Anh lại thế rồi,” Isabel nói, và ngửa đầu ra sau phá ra cười hơi cuồng loạn. “Vui thật, anh cầu xin tôi và tôi cầu xin Justin, nhưng vô vọng. Tốt hơn là tôi nên chết đi còn hơn sống mà không có anh ấy, vì không có hai người đàn ông như anh ấy trên cõi đời này.”
Cô lại vươn người ra khỏi cửa sổ một cách nguy hiểm và lần này Nicholas bước tới trước nắm lấy vai cô. Anh kéo cô lại vào trong Vườn cam, mặt anh trắng bệch, vì anh đã cực kỳ sợ hãi với hành động của cô.
“Em có quan tâm đến bản thân mình không thế?”
Isabel vùng vẫy chống lại bàn tay nắm chặt của anh.
“Để tôi đi,” cô giận dữ nói, “sao anh dám chạm vào tôi!”
Trước sự kinh ngạc của cô, Nicholas không hề thả tay ra.
“Tôi dám cứu em khỏi chính em,” anh trả lời, giọng anh do dự.
“Để tôi đi,” cô lặp lại. “Tôi sẽ làm điều tôi muốn.”
”Em sẽ không làm điều gì như thế hết,” anh đáp lại, rồi đột ngột sức mạnh của những ngón tay tay tăng lên. “Chết tiệt, Isabel,” anh kêu lên, “nhưng em đang thử sự kiên nhẫn của một vị thánh.”
Cô bật cười, một tiếng cười cuồng loạn, và lại chống cự lại anh.
“Dừng lại!” Nicholas nói. “Em có nghe không? Ngay lập tức!”
Anh lắc cô, lắc cô như cô là một đứa bé, lắc cô rất mạnh và rất đau đến nỗi hơi thở của Isabel bị lấy mất, và trong sự ngạc nhiên của cô, miệng cô hé ra hơi ngơ ngẩn.
“Dừng lại!” Nicholas lặp lại, vẫn lắc cô, và rồi anh hoàn toàn mất kiểm soát tính khí của mình. “Em là cô gái ngu ngốc, khờ dại,” anh quát mắng. “Sao em dám cư xử như thế này, làm cho người khác sợ hãi và lo lắng! Hơn nữa, tình yêu của em với Justin chẳng là gì hết ngoài sự vo ve. Nó chưa bao giờ có thật, chưa bao giờ là bất cứ cái gì ngoài sự khao khát điên rồ để có thứ em muốn theo cách của em. Anh ta không yêu em, nên em muốn anh ta. Em không cần đến những người thực sự quan tâm đến em bởi vì họ đối xử đứng đắn lịch sự với em. Tốt, thế là quá đủ! Anh chấm dứt chờ đợi em. Em đã ném anh vào sự thất vọng lần cuối cùng, em có hiểu không? Nhưng trước khi anh đi, anh sẽ cho em cái em đáng được, cái em đáng phải nhận được từ rất lâu rồi.”
Anh lại lắc cô, rồi đột ngột một bàn tay anh rời khỏi vai cô, anh tát mạnh vào mặt cô. Isabel bật khóc – một tiếng khóc ngạc nhiên lanh lảnh. Những lọn tóc quăn của cô lỏng ra và rối tung vì những cái lắc Nicholas trao cho cô, và giờ hoàn toàn vì bị đau do cái tát của anh, nước mắt tràn lên mắt cô. Dấu ngón tay anh đỏ tươi trên má cô. Nicholas vẫn nắm chặt cô bằng bàn tay kia.
“Cái đó sẽ dạy bảo em,” anh dữ dội nói, “khi chơi đùa với đàn ông như em đã chơi đùa với anh. Em đã làm cho anh ngu ngốc đáng nguyền rủa theo cách này hay cách khác, và giờ anh không ràng buộc với em nữa. Anh sẽ đi và em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!”
Anh nhìn xuống cô, đôi mắt anh vẫn tối sầm vì cơn thịnh nộ; và rồi lần đầu tiên anh chú ý thấy sự lộn xộn và bối rối của cô, anh nhận ra đôi mắt của cô khi đong đầy nước mắt rất đáng yêu, nhận ra đôi môi đỏ cám dỗ đang run rẩy. Không nói một lời, với một cử động rất nhanh anh ôm chặt cô vào lòng. Anh ôm cô rất chặt đến nỗi cô ngạt thở, và anh hôn cô – hôn cô mãnh liệt và hung bạo, môi anh nghiến lên môi cô cho đến khi môi cô thâm tím. Cũng bất ngờ như khi ôm cô, anh thả cô ra. “Vĩnh biệt!”
Giờ giọng anh khàn khàn, nhưng không chỉ vì giận dữ. Anh sải bước xuống Vườn cam, trong khi Isabel thở nhanh và tựa mình vào một cái ghế để đứng vững. Rồi khi Nicholas ra đến cửa, khi tay anh đặt lên nắm cửa, anh nghe thấy tiếng chân lướt tới sau anh.
“Nicholas! Ôi, Nicholas!”
Giọng Isabel như mắc trong cổ họng, nhưng anh nghe thấy cô. Anh lưỡng lự và nửa như muốn chống lại ý chí của mình quay lại nhìn cô đang đi về phía anh – những dây ruy băng của cô bay bay, những lọn tóc quăn lộn xộn trên gò má thắm đỏ. Anh dữ tợn đợi, miệng anh mím lại một đường thẳng khắc nghiệt. Isabel với lấy anh.
“Ôi, Nicholas,” cô thở hổn hển. “Anh không thể rời bỏ em thế này. Ôi, Nicholas, em đã không hiểu. Em… em đã không hay đến bây giờ.”
Cô nhìn lên anh, mắt cô đẫm đầy nước mắt. Đột ngột và bất ngờ, tay cô quấn quanh cổ anh, cô kéo đầu anh xuống với cô, và môi cô, hé ra và tha thiết, rất gần với môi anh.
“Ôi, Nicholas!” cô nhắc lại, và không có cơ hội để nói thêm nữa.
Serena, về Mandrake bằng xe ngựa, với Eudora bên cạnh, dự tính những điều nàng sẽ nói với Isabel về đám cưới vội vàng của mình. Nàng cảm thấy rằng nàng nợ cô vài lời giải thích, nhưng cùng lúc ấy, thật khó biết nàng phải làm thế nào để thể hiện nó thành lời được. Nàng cảm thấy rằng Isabel sẽ nghĩ nàng đã cư xử nếu không phải là bội bạc thì ít nhất cũng là hoàn toàn thiếu suy nghĩ, và thật đau đớn khi nghĩ rằng nàng phải làm tổn thương ai đó mà nàng đã rất yêu quý. Nàng thở dài, và Eudora tức khắc hỏi ngay:
“Cô mệt à, thân yêu?”
Serena lắc đầu.
“Không, Eudora, chỉ lo lắng thôi.”
“Nhưng cô không nên lo lắng trong ngày cưới.”
“Không ư?” Serena lơ đãng hỏi, nghĩ đến một ngày cưới thật kỳ lạ và nàng đã cảm nhận mình là một cô dâu ít như thế nào.
Khi Justin muốn nàng chào tạm biệt theo nghi thức trong sảnh của nhà Vulcan, một ý nghĩ đến với nàng là nàng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Nàng không biết làm sao một suy nghĩ như thế lại lọt vào trong đầu nàng nhưng nó đã ở đó.
Nàng đột ngột cảm thấy một khao khát quá mức chịu đựng muốn nói với anh rằng nàng đã đổi ý và không muốn quay về Mandrake nữa mà muốn đi với anh đến bất cứ đâu anh đề nghị. Thậm chí suy nghĩ được ở một mình với anh mang đến một nỗi đau ngọt ngào và kỳ lạ trong ngực nàng đến nỗi nàng rất khó khăn để giữ những ngón tay khỏi nắm chặt lấy tay anh khi anh hôn lên tay nàng trang trọng để giã từ.
“Có vài việc cần đến sự quan tâm của tôi,” anh nói với giọng hoài nghi lạnh nhạt thường thấy, “rồi tôi sẽ vui mừng chờ gặp phu nhân ở Mandrake.”
“Như thế thật tốt, thưa ngài,” Serena đáp lại, biết rằng những người hầu đang lắng nghe.
Nàng khẽ nhún chào và bước ra về phía cỗ xe. Khi người hầu đóng cửa, nàng cúi về phía trước. Nàng nửa hy vọng rằng Justin sẽ đứng chờ nhìn nàng đi, nhưng chỉ có người quản gia và những người hầu trong tầm mắt.
“Anh ấy chắc chắn đang lên kế hoạch đi gặp La Flamme,” nàng ghen tuông tự nhủ, và chỉ cần suy nghĩ về người phụ nữ đó cũng đủ sức mạnh mang đến màu sắc lên má nàng và làm hơi thở nàng nhanh hơn. Liệu La Flamme có thấy lo lắng bởi tin tức về đám cưới của Justin không? Nhưng sao cô ta lại phải lo lắng cơ chứ? Serena cay đắng nghĩ. Điều đó chỉ gây một chút khác biệt với một người như thế dù cho người bảo trợ của cô ta có lấy vợ hay không. Ngoài ra, trong thế giới thượng lưu, phần lớn những người đàn ông đã lập gia đình đều có “một vũ công ba lê” hay “một người đàn bà” dưới quyền bảo trợ của họ.
Nàng lại thở dài, và Eudora đưa tay ra chạm vào tay nàng.
“Cô sẽ hạnh phúc, Cô Serena,” bà nhẹ nhàng nói. “Tôi cảm thấy điều ấy từ trong xương tủy, và dù tôi không phải là digan như cái bà Roxana rác rưởi, tôi cũng biết điều tôi biết và đấy là sự thật.”
“Lần này bà nhầm rồi.”
Eudora bối rối.
“Sao thế, thân yêu, chuyện gì xảy ra giữa cô và đức ông thế? Sáng nay tôi thực lòng rất vui mừng khi cô đến lễ cưới, và người hầu của đức ông nói với tôi với sự tin tưởng tuyệt đối là đức ông đã dự định để cô hưởng tuần trăng mật ở Staverley. Trái tim tôi nhảy lên vì tin ấy! Tôi đã tưởng tượng hai người ở đó – một cặp xứng đôi chưa từng thấy làm vinh dự cho nơi ấy. Và tôi đã nghĩ chúng ta sẽ chuẩn bị giường trong phòng ngủ Hoa hồng như thế nào. Đó luôn là căn phòng ưa thích nhất của mẹ cô và…”
“Làm ơn, Eudora, đừng tra tấn tôi nữa,” Serena kêu lên, quay đầu đi.
“Nhưng tôi vẫn không hiểu,” Eudora phàn nàn. “Cô đã cưới một chàng trai tuyệt vời như đức ông và bây giờ cô lại đang đi về lại Mandrake chỉ với bà già Eudora ngớ ngẩn bên cạnh cô.”
Những ngón tay Serena siết chặt bàn tay Eudora; rồi với giọng nói run rẩy vì nước mắt, nàng nói:
“Bà không … ngớ ngẩn hay già… và tôi rất vui được ở với bà. Tôi muốn ở cùng bà hơn bất cứ ai khác trên đời này, ngoại trừ…”
“… ngoại trừ đức ông,” Eudora nói nốt. “Đấy, đấy, thân yêu xinh đẹp của tôi. Nhưng chuyện này là thế nào đây? Điều gì xảy ra vậy?”
Serena không kiềm chế được nữa.
“Không có gì… không có gì xảy ra cả! Tôi cũng yêu anh ấy! Nhưng… nhưng, Eudora ơi, anh ấy không quan tâm đến tôi! Bà nghĩ tôi không muốn được bên anh ấy ở Staverley sao… tôi muốn điều đó hơn tất cả mọi thứ… nhưng… làm sao tôi chịu nổi khi… chỉ mới tối qua… người… người đàn bà đó với anh ấy?”
Eudora cứng người.
“Người đàn bà nào?”
“La Flamme,” Serena nức nở. “Cô ta rất đẹp, Eudora, đẹp hơn rất nhiều so với mức tôi từng ao ước có được. Nên dĩ nhiên cô ta giữ được trái tim anh ấy.”
“Thật vớ vẩn!” Eudora gay gắt. “Tôi chưa bao giờ nghe thứ gì bậy bạ đến thế trong đời. Đáng tiếc là cô đã không kể cho tôi nghe tất cả mấy thứ nhảm nhí này trước đây một tiếng hoặc sớm hơn. Nếu không phải tôi nghĩ là có lẽ đức ông đã đi rồi và chúng ta sẽ lạc ngài, tôi đã bắt xe ngựa quay đầu ngay lập tức và trở lại quảng trường Grosvenor với cô.”
“Ý bà là sao?”
Eudora đang nói chuyện với nàng với giọng chính xác mà bà đã sử dụng quở trách nàng khi Serena làm điều gì đó đặc biệt không ngoan hồi còn bé.
“Tất cả chuyện này lại là vì La Flamme!” Eudora thở phì phì. “Làm như loại người như cô ta có ý nghĩa với đức ông lắm vậy.”
“Nhưng cô ta đã… và cô ta làm được,” Serena nói. “Bà không hiểu đâu! Nicholas đã nói với tôi, và Isabel nữa. Thật đấy, Eudora!”
“Ông Nicholas và quý cô đó phải tự xấu hổ đi,” Eudora gay gắt nói, “đặc biệt là quý cô ấy đấy, không nên nói những chuyện như thế. Tôi không nói, xin lưu ý với cô, là đức ông chưa từng quan tâm đến người đàn bà đó, nhưng nó chứng tỏ được gì khi nó đã chấm dứt từ trước khi ngài gặp cô?”
Serena thở dài.
“Eudora đáng thương ơi, bà đang cố an ủi tôi, nhưng chính tôi trông thấy cô ta ở quảng trường Grosvenor tối qua.”
“Một mình hả?”
“Không, không phải một mình,” Serena xác nhận. “Có các quý ông khác ở đó nữa, thực ra là vài người, nhưng…”
“Và Ngài Peter Burley là một trong số họ, tôi cá đấy,” Eudora nói.
Serena gật đầu.
“Vì sao, phải, tôi tin chắc anh ta có trong số họ. Tôi không chắc chắn về tất cả họ… vì tôi ngất…”
“Chẳng ngạc nhiên sau khi cưỡi ngựa như thế,” Eudora ngắt lời, “nhưng nếu cô nàng xấc xược đó có ở đấy, thì chính là Ngài Peter đã đem cô ta tới và cô có thể chắc chắn về điều đó cũng như cô có thể chắc chắn là cô đang sống và thở vào lúc này.”
“Nhưng Ngài Peter làm gì với… với La Flamme?” Serena bối rối.
“Mọi thứ đều từ đấy mà ra,” Eudora nói, giọng hân hoan thắng lợi. “Chính Ngài Peter đã đoạt lấy cô ta khỏi tay đức ông, với sự thẳng thừng không chút tế nhị. Tôi đã nghe hết câu chuyện này từ người hầu riêng của đức ông cách đây hai tuần khi chúng tôi tán phét về mấy chuyện như thế này. Thật ra thì, người hầu của đức ông đã nhận xét là người đàn bà đó cực kỳ may mắn – tôi sẽ không làm bẩn miệng mình mà gọi cô ta là quý cô đâu – với sự sắp xếp như thế, vì Ngài Peter cực kỳ giàu có và đã chu cấp cho cô ta một ngôi nhà rất tao nhã tại một ngôi làng ở Chelsea và một cỗ xe với hai con ngựa. Hai con, xin lưu ý cô nhé, vì rất hiếm khi một người như thế nhận được hơn một con.”
Serena hít một hơi rất sâu.
“Ngài Peter! Ôi, Eudora, có thật vậy không? Thật không?”
“Tôi có thể chết ngay dưới chân cô ngay lúc này nếu tôi nói dối cô,” Eudora nói. “Trời đất, bé con, bé con ơi, sao cô có thể ngốc nghếch đến thế khi tin rằng…”
“Chính mắt tôi nhìn thấy,” Serena khổ sở nói. “Cô ta ngồi rất thân mật cạnh đức ông… bàn tay cô ta đặt trên gối anh ấy.”
“Cô ta làm gì thì có can hệ chi?” Eudora cáu kỉnh. “Với những loại người đó, không có sự tao nhã đúng đắn trong cách cư xử đâu. Làm sao mà họ có, những sinh vật đáng thương đó, khi họ không biết thế nào là tốt hơn?”
“Nhưng cô ta rất đẹp,” Serena nói, chỉ bị thuyết phục một nửa là Eudora đang nói sự thật.
“Cô cũng vậy – cô bé ngốc nghếch ạ,” Eudora nói. “Cô không nhìn mình trong gương sao? Cô không trông thấy biểu hiện trong mắt đức ông khi cô trở về từ đám cưới hôm nay sao?”
“Tôi đã không nhìn anh ấy.”
“Còn hơn tiếc nữa, vì nếu tôi có nhìn thấy tình yêu trên mặt một người đàn ông thì nó đã ở trên mặt đức ông đấy.”
“Tình yêu!” Serena thì thầm nhắc lại. “Bà thực sự nghĩ…?”
“Tôi không chỉ nghĩ, tôi biết,” Eudora nạt; “và giờ chúng ta ở đây đang quay lại Mandrake khi có lẽ chúng ta đang đi đến Staverley.”
“Ôi, nếu tôi có thể chắc chắn,” Serena nói; “và giờ anh ấy nghĩ…”
“Ngài nghĩ gì chứ?” Eudora tò mò hỏi tới.
“Là tôi đang yêu một người khác.” Nước mắt ứa ra trong mắt Serena.
“Thật rối lên hết rồi!” Eudora la lên. “Trời ơi, cô đã xoắn một con đường thẳng thành một mớ lộn xộn rồi đấy!”
“Nếu tôi có thể tin bà…” Serena bắt đầu; “nhưng tôi không chắc, tôi…”
“Được rồi, đức ông ở phía sau không xa mấy,” Eudora nói. “Cô có thể nói chuyện với ngài ấy tối nay; cô có thể hỏi ngài ấy xem tôi có nói thật hay không.
“Ôi, tôi không thể,” Serena nói, gò má bỗng nóng bừng vì suy nghĩ ấy.
“Sao lại không?” Eudora hỏi. “Không khó để nói bất cứ điều gì với người đàn ông mà cô đã cưới đâu.”
“Tôi tự hỏi. Tôi nghĩ sẽ rất khó để nói về thứ gì đó,” Serena trả lời cho chính mình hơn là cho Eudora.
Và rồi đột nhiên nàng nghe thấy tiếng hát trong trái tim mình, cảm giác như bóng tối vây chụp xuống nàng đã nâng cao lên và biến mất. Nàng thật ngốc nghếch vì đã không chắc chắn! Và, phải, làm sao nàng biết được chứ? Thấy La Flamme ở đó trong nhà Vulcan, thấy cô ta bên cạnh Justin và rõ ràng rất thoải mái với anh là chứng cứ không thể chối cãi được, và … nếu Eudora đã tin…
Đột ngột, rõ ràng và hiển nhiên, Serena biết nàng phải tin, biết rằng nàng đã điên rồ khi nghĩ rằng Justin đưa nàng đến bệ thờ trừ phi lý do cưới của anh ấy nhiều hơn là mong muốn cứu lấy danh tiếng của nàng. Nàng đã quá mù quáng! Thật ngu xuẩn! Nhưng giờ chuyến hành trình không còn mệt mỏi nữa, không còn khó khăn nữa. Nàng thấy ấm áp và rạng rỡ với những suy nghĩ của mình, vì nàng sẽ sớm đến Mandrake, và sớm thôi, có lẽ trong một giờ nữa hay hơn, Justin sẽ lại ở bên nàng. Nàng cầu nguyện rằng anh sẽ không chậm trễ quá lâu. Cỗ xe của anh sẽ mang anh về nhanh hơn họ dù cỗ xe này được đóng để đi nhanh. Hàng dặm và hàng giờ trôi qua như chúng được chắp thêm cánh dưới chân và Serena ngạc nhiên khi Eudora phá vỡ sự mơ mộng của nàng khi nói:
“Chúng ta đang đến gần cửa khu vườn. Chỉnh trang lại mũ của cô đi, vì mọi con mắt sẽ nhìn vào cô khi cô đến đấy.”
“Mọi con mắt” Serena hỏi, hoảng hốt. “Tại sao?”
“Cô không biết là đức ông đã nhắn với mẹ là hai người đã làm đám cưới sao?” Eudora hỏi.
“Không,” Serena trả lời. “Anh ấy không nói gì với tôi.”
“Một người hầu đã khởi hành không lâu trước khi chúng ta rời khỏi,” Eudora giải thích. “Cậu ta sẽ đến trước chúng ta.”
“Ồ!”
Đây là tin mới đối với Serena và nàng suy nghĩ nó một cách nghiêm túc. Nàng đã quên mất, khi có quá nhiều điều khác phải nghĩ đến, là tin tức về đám cưới của Justin sẽ gây ra một sự chấn động ở Mandrake. Bà hầu tước sẽ nói gì?
Nàng còn rất ít thời gian để suy xét trước khi cỗ xe chạy vào sân trong và dừng lại với một cú giật mạnh. Serena chậm chạp bước xuống. Với nụ cười trên mặt người hầu già, nàng hiểu là tin tức đã đến Mandrake; nhưng khi ông chào đón nàng và chúc nàng hạnh phúc, nàng chỉ có thể e thẹn mỉm cười và chìa bàn tay ra.
“Tôi sẽ tìm xem phòng nào được chuẩn bị cho cô,” Eudora thì thầm. “Tốt nhất là cô đi tìm lệnh bà và chào hỏi bà ấy.”
Serena hỏi tìm bà hầu tước, nhưng nàng được báo rằng lệnh bà đã đi nghỉ.
“Nếu vậy tôi sẽ không làm phiền phu nhân nữa,” Serena mau mắn nói, rất vui vì trì hoãn được thời gian .
Nàng bước lên cầu thang. Nàng thấy ngôi nhà có vẻ rất yên tĩnh. Dù trời đã sập tối, nhưng nến chưa được thắp trong những phòng khách lớn. Ở đầu cầu thang là bà Matthews, quản gia, đang đứng đợi. Bà cúi thấp chào.
“Chào buổi tối, thưa lệnh bà. Xin phép được gởi đến lệnh bà lời chúc mừng hèn mọn của tôi chúc lệnh bà hạnh phúc tốt đẹp nhất .”
“Xin cảm ơn bà, bà Matthews,” Serena nói.
Nàng dừng lại một chút chờ người quản gia đưa nàng đến phòng khác, và rồi, khi không ai nói gì nữa, nàng tiếp tục đi về phía căn phòng cũ của mình.
Nàng đến nơi và thấy Eudora đã ở đó, đang bước lên từ cầu thang phía sau. Torqo đang nằm bên lò sưởi. Nó nhảy chồm lên, gần như điên cuồng vì vui mừng được gặp lại nàng. Nàng vòng tay ôm lấy nó và giấu mặt vào cổ nó.
Eudora đóng của phòng và nói:
“Tôi đã hỏi cô ở phòng nào và được cho biết là theo lệnh của lệnh bà, cô sẽ tiếp tục ở đây. Chúng ta sẽ xem đức ông nói gì về điều này khi ngài trở về.”
“Không, không, Eudora,” nàng la lên, “đừng làm phiền phức. Còn nhiều thời gian cho tôi để dời đi khi mọi thứ đã sắp xếp hơn. Tất cả họ hẳn đã choáng váng cho và tôi e là lệnh bà phải cực kỳ khó chịu.”
“Nó can hệ nếu bà ấy như thế?” Eudora hung hăng hỏi. “Đừng quên rằng bây giờ cô là nữ hầu tước!”
Serena không nói gì, nhưng những suy nghĩ của nàng lập tức chạy đến với Ngài Hầu tước già trong thư viện của mình xa bên dưới kia. Lúc sau, nàng nghĩ, nàng sẽ đến gặp ông, nhưng tốt nhất là để cho Justin báo tin cho cha mình. Có lẽ họ có thể đi cùng nhau. Nàng bẽn lẽn mỉm cười với suy nghĩ ấy. Từ đó mới diệu kỳ làm sao - cùng nhau!
Một tiếng gõ cửa sắc đanh. Eudora mở cửa, Martha đứng bên ngoài.
“Lệnh bà gởi lời chào đến cô Staverley –“ bà ta bắt đầu.
“Nữ hầu tước Vulcan,” Eudora chỉnh lại.
“Lệnh bà gửi lời đến cô Staverley,” Martha lặp lại. “Phu nhân sẽ gặp quý cô tại bữa tối diễn ra trong vòng một giờ nữa. Phu nhân không muốn có cuộc nói chuyện riêng tư nào với quý cô trước khi đức ông về.”
Eudora đứng gần như run bắn vì giận dữ về điều mà bà cho là một sự sỉ nhục.
“Nữ hầu tước Vulcan cảm ơn nữ bá tước thừa kế về lời nhắn của bà,” bà kéo dài giọng và đóng sập cửa đắc thắng vào mặt Martha.
Serena không thể không phì cười.
“Ôi, Eudora, bà như một con chó bun trong nhà ấy. Điều họ nói có nghĩa là gì?”
“Nó ý nghĩa rất nhiều,” Eudora dữ tợn nói. “Cô sẽ được đặt vào đúng chỗ trong ngôi nhà này và càng sớm càng tốt.”
Bà bước xuống cầu thang để lấy thứ gì âm ấm cho Serena uống và quay lại với thông tin là tối nay chẳng có bữa tiệc nào hết.
“Khách khứa cũng đã đi khỏi tối qua,” bà nói. “Có vẻ lạ, nhưng họ nói với tôi nữ hầu tước bị khó ở từ khi có những thông tin về cuộc đấu súng của đức ông.”
Serena khẽ run lên khi nàng nhớ đến tiếng la hét chói tai đó từ phòng ngủ.
“Quý cô Isabel đâu?” nàng hỏi.
“Tôi không biết,” Eudora trả lời, “nhưng cô phải thay quần áo, vì cô không còn nhiều thời gian trước giờ bữa tối đâu.”
Serena bắt đầu ngoan ngoãn thay quần áo. Nàng đã tắm rửa và thay chiếc áo dài buổi tối khi cửa phòng bật mở ra và Isabel bước vào. Chưa bao giờ, Serena nghĩ, thấy cô rạng rỡ đến thế. Nàng đã đã hy vọng sẽ thấy cô rất khác – vẻ trách mắng, thậm chí sầu muộn – và nàng chỉ có thể đứng há hốc miệng khi Isabel quàng tay ôm lấy nàng kêu lên vui vẻ.
“Chị không biết là em đã về, Serena yêu quý. Chẳng ai nói cho chị biết và chị đã bồn chồn suốt tối nay chờ em. Em có hạnh phúc không? Justin đâu? Mấy giờ anh ấy về?”
Serena thở hổn hển.
“Isabel… “nàng nói.
“Sao, nhưng chị ở đây rồi, quấy rầy em với những câu hỏi và không cho em cơ hội để trả lời bất cứ câu nào. Nhưng trước tiên, cho chị biết, em có hạnh phúc không?”
“Ôi, Isabel,” Serena nói, “Chị có giận em không?”
“Giận?” Isabel nói. “Không, dĩ nhiên là không! Ồ, Serena, chị không thể đợi để nói với em. Chị đang phát rồ, điên cuồng vì yêu, lần đầu tiên trong đời chị. Chị không biết là có thể … say mê đến thế. Nó rất khác biệt – phi thường, khác biệt tuyệt diệu hơn bất cứ thứ gì chị đã từng biết.”
“Nhưng… em nghĩ…” Serena bắt đầu.
“Ôi, Serena, anh ấy thật tuyệt vời, rất mạnh mẽ, rất hung bạo. Chị tuyên bố rằng chị khϊếp sợ anh ấy từng phút. Nhìn này!” cô chìa má ra cho Serena và chỉ vào vết thâm rất mờ trên gò má trắng trẻo, cô nói: “Em có thấy nó đó không? Dấu tay của anh ấy đấy.”
“Nhưng, Isabel,” Serena kêu lên, “Ai đã làm điều này? Ai dám thế?”
Isabel nhìn nàng và phá ra cười.
“Em không bao giờ đoán ra đâu, không nếu chị cho em đoán cả ngàn lần. Nicholas đấy!”
“Nicholas!” Serena nghĩ rằng nàng hẳn nghe nhầm. “Nicholas dám tát chị à?”
“Chỉ vì anh ấy yêu chị, vì bọn chị sẽ cột vào nhau. Ôi, Serena ơi, chị rất hạnh phúc.”
Serena ngồi xuống giường hoàn toàn ngạc nhiên. “Em cho rằng điều này quá sức tưởng tượng của em. Bắt đầu từ đầu đi, chị Isabel.”
Cả hai đều trễ giờ ăn tối, và họ chỉ đến sảnh sau khi người hầu được phái đến báo với họ là lệnh bà đang đợi, Isabel nói:
“Sao thế nhỉ, chị cho là chị đã quên hỏi em Justin ở đâu.”
“Anh ấy sẽ về đến đây bất kỳ lúc nào,” Serena trả lời, “nếu anh ấy đã khởi hành. Anh ấy về bằng xe song mã trong khi em về bằng xe bốn bánh.”
“Anh ấy mới thiếu hào hiệp làm sao!” Isabel bĩu môi. “Nicholas nói anh ấy sẽ không bao giờ rời khỏi chị dù chỉ một phút. Anh ấy rất ghen đến mức anh ấy thề rằng nếu chị mỉm cười quá nhiều với một người hầu, anh ấy sẽ đập vỡ đầu hắn ra. Em có bao giờ nghe thấy ai hung bạo đến thế chưa? Và chị… tôn thờ anh ấy!”
Serena đang cười khi nàng đi vào căn phòng khách nhỏ nơi nữ hầu tước đang đợi họ, nhưng khi nàng nhìn thấy nét mặt của nữ hầu tước, nụ cười lịm tắt trên môi nàng. Chưa bao giờ nàng trông thấy ai dữ dội hơn thế, chưa bao giờ nàng thấy sợ hãi hơn thế về sự im lặng gần như báo điềm gở trong sự tiếp đón của nữ hầu tước.
“Vậy là cô đã quay lại!”
Serena nhún chào. “Vâng, thưa phu nhân.”
“Và con trai ta, theo ta hiểu, về trễ hơn sau cô?”
“Đúng vậy, thưa phu nhân.”
“Vậy chúng ta sẽ đợi nó và những chỉ thị của nó trước khi chúng ta nói về mọi thứ liên quan đến cả hai người.”
“Vâng ạ, thưa phu nhân.”
Serena lại cúi chào, và nữ hầu tước bắt đầu ăn tối. Một bữa ăn không thoải mái. Những vị khách lưu lại trong nhà trước đó đã rời khỏi sáng nay, nhưng vì sự tự do của họ hay vì yêu cầu của nữ hầu tước thì Serena không tìm hiểu. Chỉ còn lại ba người mà Justin đã mời – Isabel, Gilly và Nicholas.
Isabel, đúng vậy, khá bình thản với không khí khó chịu suốt bữa tối. Cô quá mê mẩn bởi Nicholas đến nỗi mắt cô chỉ dành cho anh, và không quan tâm là phải cư xử cho đúng mực, họ nói chuyện rì rầm với nhau hoặc liếc mắt qua lại, bỏ quên mọi người khác trên đời mà hoàn toàn hạnh phúc với nhau.
Ngài Gillingham cố gắng duy trì một cuộc trò chuyện với bà hầu tước, nhưng bà ngồi nhìn về phía trước và chẳng nói gì cả. Có một ánh nhìn điên dại, ám ảnh trong đôi mắt sẫm của bà, Serena nghĩ, hình như mắt bà có vẻ trở nên sâu hơn và có quầng thâm xung quanh. Có nhiều nếp nhăn nơi miệng bà và có vẻ ốm yếu trong nước da xanh xao của bà. Bà chẳng ăn gì, nhưng uống rượu, và ngay sau bữa ăn bà thông báo là bà đi nghỉ.
“Tôi cũng muốn đi nghỉ,” Serena nói khi bà đã đi khỏi. “Hôm nay là một ngày dài và tôi mệt mỏi quá.”
“Em không đợi Justin sao?” Isabel tò mò hỏi.
Serena lắc đầu, nhưng khi nàng về đến phòng mình, nàng cầm lên cây viết lông ngỗng to màu trắng và viết vài dòng lên một tờ giấy. Khi nàng viết xong, nàng thấm mực và đọc lại nó rồi đọc lần nữa.
“Có một điều tôi phải nói với ngài - nàng viết - Đây là trường hợp vô cùng khẩn cấp và nếu ngài đồng ý, chúng ta có thể nói chuyện khi ngài về tới. Tôi đợi ngài trong phòng tôi, và vẫn chưa đi nghỉ.
Serena.”
Nàng đưa tờ giấy cho Eudora.
“Bà có thể sắp xếp để đức ông nhận được thông điệp này ngay khi anh ấy về không?”
Eudora mỉm cười với nàng.
“Tôi hứa với cô nó sẽ được thực hiện,” bà nói và thêm: “Chỉ vài lời nói, cô Serena, sẽ giải thích mọi chuyện. Đừng nhút nhát; hạnh phúc đang đợi cô và cô đừng lo sợ nắm lấy nó.”
Eudora đi xuống nhà với tờ giấy và Serena ngồi xuống bên lò sưởi. Torqo vẫn ở đó. Nó chưa được dẫn về cũi. Những súc gỗ đang cháy sáng rực và chỉ có vài cây nến được thắp trong phòng. Rất yên tĩnh và dễ chịu. Serena tự hỏi nàng sẽ phải đợi bao lâu. Nàng không thấy buồn ngủ. Nàng cảm thấy như mọi khả năng trong cơ thể nàng bừng tỉnh dậy, chờ đợi, chờ đợi phút giây này.
Nàng rất vui vì áo dài của nàng đã sẵn sàng. Yvette chỉ vừa mới làm xong gần đây, được trang trí bằng những nếp xếp đăng ten và được đính những hạt ngọc trai nhỏ xíu hình giọt nước mắt. Nàng nghĩ đến sự hạnh phúc rạng ngời của Isabel với Nicholas và vừa thấy vui vừa thấy ghen tị.
“Một ngày nào đó,” nàng nghĩ, “khi mình hiểu rõ Justin, mình sẽ xin anh ấy trao Staverley cho họ … nhưng không trước khi chúng mình ở đó đã… Justin và mình.”
Hai má nàng nóng bừng với suy nghĩ ấy.
“Ôi, Justin,” nàng thì thầm trong căn phòng tĩnh lặng, “Em cần anh biết bao… về nhanh lên… nhanh lên!”
Eudora quay lại với thứ gì đó trong tay.
“Tôi gặp người hầu của lệnh bà ở hành lang,” bà nói. “Bà ta nói rằng lệnh bà lo lắng khi thấy cô quá mệt mỏi trong bữa tối. Phu nhân cũng, để ý, thấy cô chẳng uống gì cả, và phu nhân nghĩ là có lẽ cô đã bị cảm lạnh trong chuyến hành trình. Phu nhân gởi ly rượu nóng này cho cô – với lời thăm hỏi.”
Serena ngạc nhiên.
“Thật là một sự chu đáo bất ngờ của lệnh bà.”
Eudora khịt mũi.
“Chưa hề cho đến lần này. Nếu cô hỏi tôi, bà ấy chắc nghĩ mọi chuyện đã qua và nhận ra rằng thời của mình đã chấm dứt. Luôn tốt hơn khi ngừng tranh cãi với bà chủ mới trong nhà.”
“Thật ra tôi không thấy mệt chút nào,” Serena nói; “nhưng tôi nghĩ bà hầu tước đang rất khó ở.”
Có một tiếng gõ cửa. Eudora, vẫn cầm ly rượu trong tay, ra mở cửa. Thằng bé da đen của bà hầu tước đứng bên ngoài. Thằng bé trao cho Eudora một tờ giấy nằm trong khay bạc. Bà đưa nó cho Serena, nàng mở ra.
“Của bà hầu tước,” Serena nói. “Nó viết: ‘Chúc ngủ ngon, Serena yêu quý. Vui lòng đưa lại cái ly cho thằng bé khi con đã uống rượu xong.’ ”
Serena nhìn Eudora.
“Bà đúng rồi, Eudora,” nàng nói. “Lệnh bà muốn thoải mái dễ chịu. Nhưng tại sao phu nhân lại muốn lấy lại cái ly gấp thế?”
Eudora giơ cái ly lên. Chiếc ly có màu vàng và có, dưới đáy ly, những viên đá như đá quý lấp lánh trong ánh sáng từ lò sưởi.
“Đây là một cái ly đặc biệt,” bà đáp. “Nhìn những viên đá quý trên ly này. Chúng chắc chắn rất đáng giá.”
“Đẹp quá!” Serena kêu lên.
“Tốt hơn cô uống rượu đi,” Eudora nói; “thằng bé đang đợi đấy.”
Bà đưa chiếc ly cho Serena, nàng cầm lấy, đưa lên môi, rồi kêu lên:
“Tôi không uống được! Thú thật là tôi quá phấn khích không ăn uống gì được cả.”
Eudora mỉm cười.
“Tôi hiểu, cô bé yêu quý.”
“Đổ ly rượu đi,” Serena nói. “Tôi sẽ không xúc phạm phu nhân vì từ chối lòng tốt của bà ấy đâu.”
“Không, sao phí thế? Tôi uống cho.”
Eudora uống ly rượu rất nhanh và ra cửa, trao chiếc ly không cho thằng bé đứng bên ngoài.
“Với lời cảm ơn chân thành của lệnh bà,” bà nói và đóng cửa lại.
Serena cúi xuống vuốt ve tai Torqo.
“Tôi tự hỏi chúng ta sẽ phải đợi bao lâu, Eudora,” nàng nói. “Bà chắc chắn là lời nhắn của tôi sẽ đến tay đức ông ngay khi anh ấy về nhé.”
“Tôi đưa nó tận tay người hầu của đức ông rồi,” Eudora nói, “với…”
Bà dừng lại đột ngột và đưa tay ôm đầu.
“Tôi… thấy… chóng mặt…khó chịu quá… cô Serena… nó… nóng… nó…”
Bà quờ quạng đưa tay ra như muốn mò mẫm tìm sự trợ giúp.
“Eudora, điều gì xảy ra vậy? Chuyện gì thế?”
Serena chạy bổ đến bên bà và giúp bà ngồi vào một cái ghế.
“Tôi… nghĩ…tôi…phải…” Eudora lầm bầm, rồi tuột nhào khỏi ghế xuống sàn thành một đống nhàu nhĩ.
Serena nâng đầu bà lên. Đầu tiên nàng nghĩ bà bị ngất và tìm ít nước từ giá rửa mặt. Nàng cố gắng đổ ít nước vào miệng Eudora, nhưng nó chảy cả ra ngoài, nên nàng đến bàn trang điểm lấy lọ muối ngửi. Nàng mang nó lại để dưới mũi Eudora.
“Eudora,” nàng gọi. “Ôi, Eudora!”
Không có đáp lại và Serena điên cuồng nghĩ rằng bà đã bị đầu độc.
“Oh, Eudora,” nàng hổn hển; “đừng chết… Eudora. Tôi không thể chịu được điều này…”
Gương mặt nhăn nheo của Eudora tái nhợt như người chết. Serena cảm thấy cơn nức nở vì sợ hãi và nỗi đau đớn không thể nói thành lời dâng lên trong cổ họng nàng. Nàng nghĩ mình nên hét lên ầm ĩ để gọi giúp đỡ hay là chạy bổ đi tìm ai đó. Rồi cố trấn tĩnh và kiểm soát cơn hoảng loạn của mình, trước tiên nàng kiểm tra trái tim của Eudora; nó đang đập yếu ớt nhưng đều đặn.
Serena đứng phân vân. Nàng nên làm gì? Giá như Justin ở đây! Đột nhiên Eudora ngáy rất to. Serena nhìn bà và rồi cúi xuống, kiểm tra trái tim và mạch đập của bà lần nữa. Bà vẫn còn sống, không nghi ngờ gì về điều ấy. Một mối nghi ngờ đột nhiên khiến Serena, rất dịu dàng với những ngón tay run rẩy, vạch một mi mắt đang nhắm của Eudora ra. Con mắt của Eudora nhìn nàng vô hồn. Con ngươi co lại chỉ còn bằng một đầu ghim bé tí xíu!
Lúc ấy Serena đã biết sự thật, vì trong lần cuối mẹ nàng ngã bệnh, các bác sĩ, để giảm bớt đau đớn, đã cho bà uống nước cồn thuốc phiện nhiều lần.
Eudora không phải bị xỉu! Bà bị uống thuốc phiện – thuốc phiện vì bà đã uống ly rượu mà bà hầu tước gởi cho cô con dâu mới của mình. Serena mở cửa và nửa mang, nửa lôi Eudora vào phòng bà. Với chút khó khăn, nàng kéo bà lên giường và đắp chăn ấm cho bà. Những tiếng ngáy của Eudora lặp đi lặp lại nhịp nhàng. Serena biết rằng giờ bà sẽ ngủ rất lâu. Nàng không biết lượng thuốc phiện có trong rượu nhiều bao nhiêu, nhưng nó phải là một liều rất mạnh.
Serena đóng của phòng ngủ và quay về phòng mình. Nàng đứng đó một lúc suy nghĩ sâu xa. Điều này có nghĩa là gì? Nó báo hiệu điều gì? Tại sao bà hầu tước lại muốn nàng bất tỉnh? Có phải để ngăn nàng nói chuyện với Justin khi anh quay về không? Hay là có điều gì khác và có lý do độc ác nào hơn?
Nàng thình lình nhận ra rằng nàng đã để cửa mở hé. Nàng không biết tại sao, nhưng bóng tối bên ngoài làm nàng sợ hãi. Nàng nhanh nhẹn băng qua phòng, đóng cửa lại, và cài then. Lần đầu tiên từ khi đến Mandrake, nàng kiểm tra then cài. Nó nhẹ, làm bằng một miếng gỗ rất mỏng, và Serena thấy nó khớp vào lỏng lẻo đến nỗi nàng nghĩ nó không thể chịu nổi sức kéo nhiều. Nàng không tự hỏi tại sao nàng lại chú ý đến những thứ này quá tỉ mỉ như thế. Nàng chỉ biết rằng sự chú ý của nàng vào chúng rất dai dẳng và nàng phải nghe theo bản năng cảnh báo nguy hiểm đang đến gần. Nàng có thể nghe thấy tiếng Eudora ngáy sâu xuyên qua tường. Tại sao bà hầu tước lại gửi ly rượu pha thuốc phiện đó?
Serena đặt tay lên then cửa. Nàng có nên đi xuống lầu và tìm hiểu? Rồi đột ngột, ngay khi nàng định đi, nàng thấy sợ - sợ hành lang tối tăm, sợ lối đi dài lẻ loi xuống cầu thang hẹp dẫn xuống tầng một. Nàng quay lại chỗ ngồi bên ngọn lửa. Giờ nàng không còn ngồi nghĩ về Justin nữa. Nàng đợi anh, các cơ căng lên, niềm khát khao với sự hiện diện của anh đã đến mức mãnh liệt.
Đột nhiên Torqo nhấc đầu lên và gầm gừ nho nhỏ trong họng.
“Gì vậy, Torqo?” Serena hỏi.
Nó lại gầm gừ và giờ nàng có thể nghe thấy tiếng ai đó đang nhẹ nhàng đi đến dọc theo hành lang.
Serena nhảy dựng lên, trái tim đập cuồng loạn.
Rồi một tiếng gõ vào cửa phòng nàng.
“Ai đó?” nàng hỏi, cố giữ giọng mình bình tĩnh.
Để trả lời, then cài bị nâng lên và ai đó đẩy mình vào cửa.
“Ai đó?” Serena lặp lại, lần này giọng nàng lanh lảnh hơn.
Then cửa lại bị nhấc lên. Giờ Serena bỗng thấy sợ hãi tuyệt vọng. Ai đang tìm đường vào mà không tiết lộ thân phận của mình?
“Mở cửa ra, Serena. Ta muốn nói chuyện với cô.”
Giọng bà hầu tước vang lên, một giọng nói méo mó vì cảm xúc gần như không thể nhận ra được. Có cái gì đó đáng sợ trong âm thanh của nó, cái gì đó nguy hiểm và khủng khϊếp.
“Người muốn gì vậy, thưa phu nhân?” Serena hỏi, run rẩy.
“Ta muốn vào. Mở cửa ra.”
Torqo gầm gừ dữ dội trong họng.
“Đã… đã khuya quá rồi, thưa phu nhân,” Serena lắp bắp. “Tôi đã…đ…đi nghỉ. Chúng ta không thể nói chuyện vào sáng mai sao?”
“Mở cửa ra,” bà hầu tước lặp lại, và giờ có điều gì đó rất đe dọa, rất kinh khủng trong giọng nói của bà đến nỗi Serena biết không cần nghi ngờ là có nguy hiểm và sự căm ghét đang ẩn mình đâu đó trong hành lang, sự căm thù đang ngân lên khủng khϊếp dù chủ nhân của nó còn vô hình. Nàng có thể cảm thấy tai họa đang vươn ra vây lấy nàng. Nàng cũng, nhìn thấy, rằng Torqo cảm nhận được điều ấy, vì lông cổ nó dựng đứng cả lên.
“Tôi mệt rồi, thưa phu nhân,” Serena nhắc lại, nhưng giọng nàng yếu ớt.
Để trả lời, then cửa nâng lên rồi lại hạ xuống. Vài tiếng dộng thình thình vào cửa giống như bà hầu tước đang huých vai vào nó, và rồi, qua khe hở giữa bản lề và cánh cửa, xuất hiện một thanh thép mỏng dài sáng ngời. trông giống như cái lưỡi dài đầy nọc độc của một loài bò sát.
Serena nhìn thấy nó, há hốc miệng và trong tích tắc, nỗi kinh hoàng làm nàng yếu ớt và lả đi đến nỗi nàng khó mà đứng nổi. Thanh gươm đó, với vết ố mà nàng biết rõ chính là máu của người bị bà gϊếŧ chết, không phải là kết quả óc tưởng tượng của nàng, nó là thực, nó có ở đó. Nó sẽ sớm ở trong phòng nơi cổ họng nàng, xuyên qua thịt da ấm nóng của nàng. Chỉ còn cái then cửa, mỏng mảnh và không an toàn, giữa nàng và một người điên ám ảnh bởi lòng căm ghét và hành vi thú tính vượt qua tất cả các lý do và sự sáng suốt.
Run rẩy, Serena điên cuồng nhìn quanh. Nàng liếc qua cánh cửa sổ và biết không có lối thoát ở đó . Rồi nàng nhớ ra. Cánh cửa trong tháp canh! Nàng bước vội về phía đó và giật mạnh nó mở ra. Nhanh chóng, với những ngón tay run rẩy dữ dội đến nỗi khó mà kiểm soát được, nàng nhấc chiếc then cửa của cánh cửa nhỏ dẫn đến cầu thang. Ngay khi nàng làm vậy, nàng nghe thấy tiếng gỗ bị đập vỡ và biết rằng then cửa phòng ngủ đã gãy. Nhưng nàng đã ở trên những bậc thang bằng đá và đang chạy xuống, cảm nhận đường đi trong bóng tối đen đặc. Đằng sau nàng là Torqo.
Khi nàng mở tung cánh cửa vào thư viện nàng nghe thấy tiếng vỡ loảng xoảng và biết rằng bà hầu tước đã tìm được đường trong phòng nàng. Nhưng nàng đang ở trong thư viện. Đèn đã được thắp, và nàng nhìn thấy ngài Hầu tước già đang ngồi bên bàn. Nàng chạy băng qua phòng đến chỗ ông.
“Ôi, đức ông,” nàng hổn hển. “Giúp tôi với! Tôi…”
Nàng đột ngột dừng lại. Ông đang chúi về phía trước và đầu tiên nàng nghĩ ông đang viết, nhưng giờ nàng thấy rõ, cây bút lông ngỗng vẫn trong bàn tay, đầu ông đặt trên cánh tay, mặt giấu xuống. Nàng đứng sững. Không cần phải nói nữa, không cần chạm vào ông. Nàng biết, không cần phải nói, rằng Ngài Hầu tước đã chết. Ông đã chết khi đang viết lịch sử của mình, theo cách, Serena nghĩ, mà ông đã từng ao ước.
Trong một lúc, nàng quên mất mọi thứ, sự sợ hãi của nàng, nguy hiểm của nàng, khi mối trắc ẩn dâng trào lên đột ngột. Với cái chết của Ngài Hầu tước già, nàng đã mất một người bạn. Và rồi một âm thanh làm nàng giật mình – một âm thanh gợi lại mọi thứ, tiếng bước chân của ai đó đang chậm chạp đi xuống lối bậc thang bằng đá.
Lúc ấy, sự hoảng sợ vượt xa bất cứ thứ gì mà nàng từng biết trong đời quét qua Serena. Nó hầu như vượt qua nhận thức đang ở một mình với một người chết và biết rằng mình đang bị truy đuổi bởi người phụ nữ quyết định nàng, cũng phải chết.
Điên cuồng tìm kiếm lối thoát như một con thú bị dồn vào chân tường, Serena chạy qua cửa thư viện. Nàng may mắn tìm thấy đường xuống lối cầu thang chính dẫn vào vườn. Nàng đến cửa và kéo then lại. Rồi không khí trong lành trên mặt nàng và nàng tự do.
Với Torqo quẩn bên cạnh, nàng điên cuồng chạy nhanh qua bãi cỏ, xuống lối hoa hồng, băng qua một phần nữa của khu vườn và cứ tiếp tục cho đến khi nàng đến cánh cửa dẫn ra vách đá. Nàng được dẫn đường hoàn toàn bởi bản năng, không suy nghĩ hay đắn đo, tác động của sự hoảng sợ đã tước mất mọi suy nghĩ của nàng ngoại trừ việc trốn thoát bà hầu tước của nàng.
Ngay khi nàng ra đến vách đá, một cơn bão ập đến. Một tiếng sét thình lình nổ vang, một tia chớp nhoáng lên, và mưa trút xuống như thể bầu trời bị xé toạc ra; nhưng nàng vẫn chạy. Tiếng sét vẫn trong tai nàng, và tia chớp trong mắt nàng, nước mưa đập vào nàng thấm vào da thịt nàng, sức mạnh của nó gần như xé toạc quần áo ra khỏi cơ thể nàng.
Nàng vẫn chạy, tiếng sét lại gầm vang, và đối với nàng lúc ấy , dường như bà hầu tước đang ở ngay phía sau. Tia chớp như kết nối với vệt ánh thép tàn nhẫn ấy – thanh thép mà bà đã cắm vào họng tên buôn lậu. Nước mưa chảy ròng ròng trên mặt nàng. Nàng mờ mắt không thể nhìn thấy gì; nàng đang một mình trong bóng tối với nỗi sợ hãi của chính mình.
Nàng vẫn chạy.
Nàng bật ra một tiếng thét kinh hoàng. Nàng đã bước vào khoảng không ở phía trước . Nàng thấy mình rơi và cố gắng hãm lại, nhưng vô ích. Tiếng sấm nhấn chìm âm thanh tiếng thét của nàng – chỉ còn tiếng sủa trầm sâu của Torqo và tiếng những đợt sóng bắn tóe vào vách đá ở bên dưới.