Cưới Chồng Ma

Chương 54: Mắng chửi

Sáng sớm hôm sau, tôi mang tâm trạng vui vẻ tới trường, tự mãn nguyện sao hôm nay trời đẹp thế, con đường rộn ràng náo nhiệt thế, trong khi ai đó đang ngồi ở nhà chống cằm suy nghĩ, có mật cấm người lạ ra vào ở dưới âm phủ Từ Hào Vương cũng đã trông thấy mấy bông hoa phát sáng do máu tôi nhỏ xuống vài trăm năm trước.

"Có chuyện gì vui lắm à?".

Ngồi trong lớp Hoạ Việt thắc mắc hỏi, Phương Lâm ngồi cách hai dãy cố nén cười mà muốn nổ banh bụng, tôi lắc đầu bảo không có, bình thường như mọi khi thôi.

Hoạ Việt sinh nghi ngờ nhìn tôi và Phương Lâm tưởng có gian tình nữa chứ, mà Hoạ Việt muốn hỏi tiếp nhưng lại thôi người ta đã không muốn nói thì thôi ép làm gì cho khó xử hai bên.

Chiều muộn bóng ngả xuống con phố nhuộm màu vàng cam khắp chốn, gió lao xao đẩy ngọn cây chuyển tám hướng, lá rơi rớt lung tung xung quanh gốc cây, tôi ngồi trên xe buýt ngắm nhìn mọi vật, hôm nay đang vui tự dưng một bạn sai thế là cả lớp ngoan ngoãn ngồi im nghe mắng, tâm trạng tuột theo luôn.

"Tiểu Vương Vương".

Từ Hào Vương đang đi dạo trong khu cấm hoa bỉ ngạn nên chẳng nghe tôi gọi, hắn nhìn qua một lượt có đúng mười cây phát sáng, ở trên này tôi gọi khàn cả cổ họng cũng chả thấy người đâu.

Tôi thở dài thường thượt, kệ hắn, không gọi nữa, bắt buộc quá đáng có khác gì giam tù, tôi lại là con người yêu tự do.

Tôi cắn bút làm bài hết mới chịu lê lết xuống bếp nấu ăn, nhìn đồng hồ thấy trễ giờ ăn thôi đành nấu mì cho lẹ, mới nấu xong thì nghe tiếng chuông cửa, nhắc mới nhớ chưa đóng cửa cổng nữa, chưa già đã lẫn.

"Ủa, Phương Lâm? Trễ rồi sao còn tới đây?".

Tôi nhanh chân ra mở cửa không thể để khách đợi lâu, bất ngờ hơn khi người bấm chuông là Phương Lâm.

"Mới tám giờ mà, có trễ đâu, mà không định mời khách vào nhà à?".

Tôi đứng chết trân một chỗ thì Phương Lâm nhắc, tôi cười cười ái ngại mời Phương Lâm vào nhà.

"Ăn thế này sao no? Thôi cậu ngồi đó đi mình xuống bếp một chút".

Phương Lâm đặt túi đồ trên ghế sofa rồi đi thẳng một mạch vào bếp, tôi đứng ngơ ngơ chưa kịp định thần lại chuyện gì đang xảy ra, nên xử lý thế nào trả lời ra sao, ôi sao mà não tôi chậm tiêu đến thế không biết bình thường tôi toàn ăn đồ ngon đồ bổ không mà trời, chất dinh dưỡng đi nuôi dưỡng mỡ hết rồi à mà không chịu chạy lên cho não. Tôi định thần lại mới co giò chạy vào bếp giúp chàng trai kia một tay, có ý tốt thế mà bị đẩy sang một bên làm bù nhìn, công nhận một điều rằng Phương Lâm nấu nướng rất là điêu luyện nha, cầm cán chảo đấy tới đẩy lui thức ăn bay lên hạ xuống nằm gọn một chỗ không rơi ra một miếng nhỏ nào, tôi khâm phục.

Đang ngắm nghía say mê vậy ấy thế mà Từ Hào Vương xuất hiện ngay trước mặt tôi, tôi giật mình hét lên cũng may không to lắm, trời ạ muốn doạ người khác chết luôn hay sao mới vừa lòng, Phương Lâm tắt bếp đi nhanh đến bên cạnh tôi hỏi xem tôi có bị làm sao không, bị con gì cắn à?. Tôi lắc đầu bâng quơ tìm đại cái gì đó nói vớ va vớ vẩn, Phương Lâm gật đầu bảo không sao thì tốt.

Tôi cười tươi phụ Phương Lâm dọn một tay, khi đi ngang qua ai đó tôi không quên dẫm lên một phát cho hắn nhớ đời, Từ Hào Vương mặt mày tối sầm, nhăn nhó điên tiết mà không làm được gì, thâm tâm thì uất ức kinh khủng.

Trong lòng Từ Hào Vương đang gào thét mãnh liệt, ủa gì gì kì vậy? Tự nhiên người ta mới lên trần gian thì gọi người ta về nhà, về nhà rồi thì gào thét như thể gặp phải ma vậy, đã vậy thì thôi còn show ân ân ái ái tình cảm nam nữ mặn nồng cho ai xem vậy? Kêu tôi về mục đích là nhồi cẩu lương vào miệng à? Ông đây cút, tôi biết ai kia qua đây muốn xem kịch hay mà đành phải cho cậu thất vọng rồi, nam phụ à.

Ăn uống no nê tôi dọn dẹp rửa chén bát, ra ngoài phòng khách cũng cảm ơn Phương Lâm một tiếng ở chỗ bạn bè chắc không cần phải cúi đầu để thành tâm đâu, Phương Lâm ngồi trên ghế sofa xem tivi cả hai tiếng đồng hồ vậy mà chẳng có moi được tin tức hay kịch hay gì để hóng hớt, hơi thấy thất vọng não nề, ở lại lâu thì mất tự nhiên thôi đành đứng dậy tự động ra về, tôi mỉm cười tiễn khách lịch sự.

"Từ Hào Vương chết tiệt nhà anh, cái người gì mà thích doạ người khác thế hả?".

Từ Hào Vương mau chóng xuất hiện trước mặt, chứng kiến cảnh tượng lúc nãy đã bực rồi bây giờ tới lượt tôi tra hỏi, quát mắng, hắn nhịn không nổi nữa mà quát lại, thanh âm hơi to một chút.

"Tôi hỏi thật nhé, cô nghĩ cô là ai? Là nữ hoàng của cả thế giới này à? Cái tính đã bướng còn hay cãi, cãi lắm thì thôi đi, cô gọi tôi cho đã cái miệng, sướиɠ cái thân khi tôi xuất hiện rồi thì lườm này lườm nọ, dẫm luôn lên chân người khác, cô không nghĩ cho cảm nhận người khác thế nào à? Lần sau mà kêu thì đừng có diễn mấy vai ân ái cho tôi xem, tôi ghét lắm".

Từ Hào Vương tuông một tràng ngôn ngữ không ngừng một nhịp nào luôn, eo ôi tôi ức lắm ý, chạm đến đáy lòng tổn thương, tôi xoay người bỏ chạy vào phòng khoá trái cửa lại tắt đèn chùm chăn khóc, lần thứ hai tôi mới cảm nhận lại nỗi uất nghẹn không thể đánh chửi người khác, tự ôm vào thân ép nước mắt chảy ra.

Từ Hào Vương hạ hoả tự đánh bản thân kìm chế không nổi cơn ghen, lần này chắc cô ấy ghét tôi lắm đây, hoạ từ miệng mà ra.