Cưới Chồng Ma

Chương 9: Đi cắm trại ở chân núi Đại Tử

Tôi bĩu môi chửi thầm trong suy nghĩ thật sự không thích đeo dây chuyền một chút nào dù là một chút xíu cũng không thích.

"Không thích cũng phải đeo vào".

"Anh đọc được suy nghĩ của tôi?"

Tôi hơi bất ngờ mà quên mất rằng tôi đang trong giấc mơ và giấc mơ này hắn chính là chủ.

"Cô quên mất tôi không phải là người à?".

Tôi im lặng vì quê, bây giờ xuất hiện cái hố tôi lập tức chui xuống.

"Tôi có chuyện muốn hỏi".

"Có gì cứ hỏi thẳng không cần phải xin phép trước".

Hả? Xin phép chỗ nào?.

"Tại sao tôi tiếp xúc với anh mà thầy trừ tà kia lại không thấy vong theo?".

"Tôi theo cô bao giờ mà thấy?".

Hắn trả lời mà tôi xém té ngã ngửa, có nhiều câu hắn trả lời mà tôi không biết nhét mặt vào chỗ nào cho đỡ quê luôn á.

"Không ý tôi là tôi tiếp xúc với anh mà sao thầy kia không thấy màu đen xung quanh tôi? Tôi hay xem phim ma thấy người bình thường tiếp xúc với ma sẽ có màu đen xung quanh người đó mà nhỉ?".

Hắn nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường.

"Phim khác ngoài đời khác, cô xem phim thấy người ta nhịn ăn, không sát sinh lo tu luyện thành tiên cô cũng tin là có thật à?".

Tôi lắc đầu.

"Còn tuỳ".

"Đi tắm thì tháo ra đắp khăn lại, đi vệ sinh cấm mang dây chuyền vào".

Tôi bĩu môi khinh bỉ.

"Khỏi cần anh nhắc tôi cũng biết không nên mang vào đó, anh nói một ngày nhỏ một giọt máu mà anh uống gần một lít máu của tôi rồi".

Tôi vừa dứt câu đã thấy đứng dưới mặt đất.

"Ở trong đây cô có thể ăn bất kì món nào cô thích".

Hắn đánh trống lảng vì không biết trả lời thế nào, đành đem thức ăn ra làm bia đỡ đạn.

"Có no không?".

Tôi phấn khích hỏi lại, ăn miễn phí thì tôi muốn ăn hết cả nhà hàng nhưng bụng tôi không cho phép điều đó, một con mê ăn lên tiếng.

"Có, như đời thực không nhạt nhẽo".

Tôi nghe hắn trả lời mà nhảy cẩn lên sung sướиɠ rồi chạy đi kiếm đồ ăn, tôi lấy món này lựa món kia, hắn nhìn tôi ăn mà không nói nên lời.

"Mau ăn đi không là tôi ăn hết đấy".

Tôi vừa nhét đồ ăn vào miệng vừa nói, chữ nghe được có chữ không nghe được, tiếng cũng lệch lạc.

"Con gái con đứa ăn uống như heo, còn không biết nuốt đồ ăn rồi--".

Hắn vừa nói tới chữ rồi, tôi liền nhét thịt vào miệng hắn, câu còn lại "Nói chuyện, không biết tôn trọng đối phương à?" còn chưa kịp nói ra.

Hắn nuốt trôi đồ ăn giảng giải tôi nghe.

"Tôi không phải là con người nên không cần ăn cũng được".

Ăn xong hắn đưa tôi tới một đồng cỏ xanh non, còn có các loại hoa khoe sắc tô thêm vẻ đẹp thiên nhiên, mùi thơm nhè nhẹ dễ chịu, hắn đi tới ngồi dưới gốc cây to lớn, nhìn hắn nhắm mắt thấy hiền lành, cô đơn nhưng đau thương tôi không cảm nhận được, người khác gϊếŧ gia đình của mình thì còn điều gì đau thương hơn? Tôi không nằm trong hoàn cảnh của hắn nên tôi chỉ biết thương cảm cho hắn, tôi ngồi cạnh dựa lưng vào gốc cây buột miệng hỏi.

"Tôi biết trước khi tôi chuyển vào thì có hai gia đình từng ở đó, vậy sao anh không nhờ con gái của họ?".

Hắn nhắm mắt lạnh nhạt trả lời.

"Chống đối".

"Chỉ vì chống đối mà anh gϊếŧ họ?".

"Không, gia đình đầu tiên có hai cô con gái, cô chị không còn trong trắng nên bỏ qua, cô em thì thái độ hóng hách, lúc tôi nhờ cô ta, điều đầu tiên là cô ta đòi tiền, muốn gia đình cô ta giàu nhất ở Trung Quốc, tôi lúc đó im lặng xem xét có nên hay không, cô biết cô ta làm gì với tôi không?".

"Muốn gia đình giàu nhất ở Trung Quốc? Tại sao không còn trinh tiết thì bỏ qua?".

"Còn trong trắng mới giúp được vì cơ thể đã bị vấy bẩn bởi du͙© vọиɠ lúc đó máu chạm thềm sẽ bị phản lại mà chết ngay tức khắc, linh hồn bị giam lại ở nơi đó".

"Anh kể tiếp đi".

"Cô ta đem máu chó đen vào đổ trong phòng tôi vì nhà cô ta chưa có giàu".

Ở chỗ này tôi không biết nên buồn hay nên cười nữa, tuy là chuyện buồn của hắn nhưng hắn kể cứ pha chút hài.

"Vậy là anh gϊếŧ người em?".

"Không, bị phản lại tan xương nát thịt, bùa của hắn ta không phải là chuyện chơi, bùa này tương khắc với máu chó đen, máu của con gái không còn trong trắng luôn chìm trong du͙© vọиɠ".

"Bây giờ linh hồn của người em đâu?".

"Đi rồi, tan theo mây khói rồi".

"Còn gia đình thứ hai?".

"Gia đình thứ hai thì đứa con gái mới mười bảy tuổi tôi phải chờ thêm một năm, trong một năm tôi chờ thì hơi phá phách một chút, đúng sinh nhật thứ mười tám của cô ta, tôi nhờ cô ta giúp đỡ lúc đó cô ta gật đầu, tôi tưởng cô ta muốn giúp tôi thật nhưng lúc đó vì sợ cô ta mới gật đầu để bảo toàn tính mạng, nhìn hiền lành, ngoan ngoãn, học giỏi, nghe lời gia đình, giáo viên vậy mà trong tâm trí cô ta luôn suy nghĩ cả ngàn kế hoạch hãm hại người khác".

"Cái này tôi hiểu, những ai vừa ngoan vừa học giỏi luôn chịu áp lực từ nhà trường và gia đình, nên đáng thương, vậy cô ấy còn sống không?".

"Còn, tôi vừa nhờ cô ta xong thì hôm sau lập tức chuyển đi, ra khỏi đây thì tôi làm được gì? Tôi chỉ còn trông cậy vào cô, tôi mong cô không như những người khác, nói giúp mà trong tâm trí lại muốn hại người khác".