Đầu hạ.
Đêm đã khuya, sao đầy trời lập lòe, không gian yên ắng, chỉ có tiếng chó sủa thi thoảng vang lên xuyên thấu qua màn đêm như cách một tầng bông, loáng thoáng truyền vào tai người ngủ say.
Cùng với tiếng chó kêu, Cố Lan Thời hoảng hốt mở mắt ra, như mơ mà cũng không phải như mơ, cả người y nhẹ bẫng, bay thẳng đến trước mặt cái người không quen thân lắm kia.
Y muốn gọi đối phương lại, nhưng dù y có dùng sức thế nào cũng không thể phát ra thanh âm.
Y gấp đến mức xoay quanh, lại thấy Lâm Tấn Bằng đi ra ngoài sân, y không chút nghĩ ngợi đã đi theo.
Đây chẳng khác nào rơi vào vực sâu, trong mộng y đến cả nói chuyện cũng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Tấn Bằng cùng người khác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, sau khi phát đạt, hắn ta càng quá đáng, trực tiếp coi như y không tồn tại, còn trêu hoa ghẹo nguyệt, nạp thϊếp không ngừng.
Cố Lan Thời tức đến mức chỉ vào mũi Lâm Tấn Bằng mà mắng, nhưng cổ họng y như bị thứ gì đó chặn lại, một chữ cũng nói không ra.
Y cực kỳ hận, nhìn gương mặt quen thuộc kia, y hận không thể cắn một miếng thịt trên người hắn ta, Cố Lan Thời gương nanh múa vuốt muốn đánh lên người Lâm Tấn Bằng.
Một chân đá lên không trung, y bừng tỉnh, Cố Lan Thời cảm giác cả người mình đầy mồ hôi, lúc sau tỉnh lại mới phát hiện mình đang cắn chăn, vì ngủ không thành thật mà cả chân và bụng cùng lộ ra bên ngoài.
Bọn họ ở chỗ này gần núi, lại có sông, nên ban đêm hơi lạnh chút.
Y còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, một cơn gió lạnh đã từ ngoài thổi vào.
Một thân mồ hôi lập tức cảm thấy lạnh, y vội vàng kéo chăn trùm kín người, sau đó nhắm mắt lại.
Nhớ lại cảm giác uất nghẹn không thể nói chuyện trong mơ, y thầm nghĩ hóa ra mình lại mơ giấc mơ người câm.
Nghe thấy tiếng nói mớ lẩm bẩm của Trúc ca nhi, sợ là thằng bé cũng đang nằm mơ.
Mồ hôi lạnh trên người chưa khô, Cố Lan Thời run cầm cập, trong lúc mơ màng ngủ, y nghĩ, sao mình lại mơ thấy cái này chứ, thật là xui xẻo mào.
Hai ngày trước mới mưa xong, đất ngấm nước, cỏ dại cùng với bùn đất dính lên đế giày khiến chân nặng dần.
Cố Lan Thời cõng sọt tre, chân chọn chỗ cao mà giẫm, nếu không sẽ ướt giày.
Núi rừng không thiếu nhất chính là cây, cây cao to, tán cây như một chiếc ô lớn che trên đỉnh đầu, đến cả ánh sáng dường như cũng tối hơn, không sáng sủa như dưới chân núi.
“Trúc ca nhi, đừng chạy loạn, ở chỗ này thôi.” Y xoay người nói về phía sau.
Cố Lan Trúc đang khom lưng dùng nhánh cây đẩy ra một đám cỏ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói, “Đệ biết rồi.”
Cố Lan Thời lúc này mới tiếp tục đi về phía trước, rẽ phải trên sườn núi nhỏ, không bao xa liền đến vách núi bên cạnh.
Vừa ra khỏi cánh rừng, mặt trời chiếu xuống, tầm mắt lập tức trở nên thoáng đãng.