"Con bé xinh đẹp như vậy, cháu có biết khi cháu không ở nhà, một mình nó còn không dám ở nhà không? Còn phải gọi bác đến ở cùng đấy."
"Cháu có biết đêm đó nguy hiểm thế nào không? Cái thằng khốn nạn nhà họ Triệu kia dám trèo tường vào nhà giữa đêm hôm khuya khoắt, bác đã chừng này tuổi rồi còn suýt rớt cả tim ra ngoài đây này!"
Bà ấy vừa dứt lời, Tống Thanh Phong biến sắc: "Anh ba Triệu?"
"Chính là tên khốn nạn đấy! Nó đã ngấp nghé Dao Dao từ lâu rồi, bình thường đã hay nói năng linh tinh rồi, đêm đó uống hai lạng nướ© ŧıểυ mèo liền đến đây, bị bác đánh cho một trần gần chết, còn báo cáo lên trên để bắt nó đi đấy!"
Bác Tống liếc nhìn anh.
Sự thật là cô cháu dâu Kiều Niệm Dao nghi ngờ anh ba Triệu không thành thật nên mới lén gọi bà ấy đến nhà cô ở, cũng có thể làm nhân chứng.
Đêm hôm đó, bác Tống đã tận mắt chứng kiến Kiều Niệm Dao cầm đòn gánh đánh cho anh ba Triệu một trận thừa sống thiếu chết! Không chỉ đánh mà còn ồn ào đến mức cả đại đội Hồng Kỳ đều biết, anh ba Triệu lập tức bị kết tội lưu manh.
Nhà họ Triệu đến cửa cầu xin, định dùng tiền để dàn xếp chuyện này nhưng không thành.
Anh ba Triệu trở thành một tấm gương để cô gϊếŧ gà dọa khỉ!
Sau chuyện đó, mấy người có ý nghĩ không an phận đã hoàn toàn từ bỏ ý đồ.
Nhưng bác Tống vẫn ở lại đây một thời gian, mãi đến khi Đại Hoàng lớn lên, có thể canh nhà thì mới quay về.
Tống Thanh Phong không biết chuyện này, giờ nghe thấy thì không nhịn được siết chặt nắm đấm!
"Bởi vì gương mặt xinh đẹp mà hồi còn ở nhà mẹ đẻ đã bị bao nhiêu tên du thử du thực có ý đồ xấu xa, chính ba mẹ con bé cũng muốn bán nó với cái giá tốt nên mới không cho đám khốn nạn kia bắt nạt nó. Sau khi gả đến đây, bác đã tận mắt nhìn thấy tính cách của con bé rất tốt, chẳng qua gương mặt quá bắt mắt thôi. Nếu đêm đó không có bác ở đây thì dù Dao Dao có vô tội thì cũng sẽ bị thằng ba Triệu cắn ngược lại một cái!"
"Thế thì thanh danh của con bé sẽ bị ảnh hưởng!"
"Sau đó, những người nhiều chuyện ngoài kia kiểu gì cũng sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cái gì mà trứng mà không nứt thì sao ruồi đậu vào được!"
"Hai năm cháu không ở nhà, Dao Dao đã phải chịu rất nhiều uất ức."
"Bác biết cháu có lòng tốt, muốn con bé đi lấy chồng nhưng nó không có nơi nương tựa, dù có lấy chồng thì sẽ sống tốt sao?"
"Thay vì gả đi nơi khác để bị khinh bỉ, chẳng thà ở lại đây, ít nhất ở đây, nó vẫn là vợ của cháu, có lẽ sẽ hơi mệt mỏi nhưng chắc chắn sẽ không phải chịu uất ức!"
"..."
Kiều Niệm Dao đứng bên ngoài đã nghe thấy hết những lời nói của bác Tống.
Mấy câu này không sai chút nào.
Tái giá thì sẽ sống tốt thật sao? Không thể nào!
Một người đàn ông giống Tống Thanh Phong là hàng hiếm có khó tìm, cũng không phải hàng có sẵn trên thị trường vừa xuất hiện đã bị người ta săn đón rồi.