Tống Thanh Phong nuốt miếng trái cây xuống bụng.
Kiều Niệm Dao nhìn anh, nói: "Anh đã nói chuyện gì với bác cả mà tinh thần của bác ý có vẻ không tốt lắm?"
"Chờ mấy bác quay về thì sẽ thương lượng chuyện cho em đi." Tống Thanh Phong nói.
Kiều Niệm Dao ngạc nhiên: "Sao có thể?"
Sao bác Tống có thể để cô rời đi được chứ? "Anh đã nói gì với bác cả thế?" Kiều Niệm Dao nhìn anh, nói: "Đừng hòng giấu được em, em mà đi hỏi bác cả thì sẽ biết ngay thôi."
Tống Thanh Phong không cảm xúc nói: "Anh không thể giao hợp.""
"Ha ha!"
Kiều Niệm Dao không khỏi bật cười.
Tống Thanh Phong ngơ ngác nhìn cô, Kiều Niệm Dao nâng mặt anh trong lòng bàn tay rồi nhìn thẳng vào mắt anh.
Tống Thanh Phong cứng đờ cả người: "Em làm gì vậy?"
"Tống Thanh Phong, vì đuổi em đi mà cái gì anh cũng nói được. Tối qua anh ngủ quá say, ngay cả sáng nay em tỉnh lại trong lòng anh mà anh cũng không biết. Lúc tỉnh lại, em còn không biết anh giấu cái gì trong người mà lại cứ chọc chọc vào người em như vậy, vừa sờ xuống đã biết ngay..."
Tống Thanh Phong đỏ mặt.
Anh nhìn cô chằm chằm: "Em đừng nói gì với bác cả thì có thể rời đi bình yên, bác cả biết anh không được thì sẽ bằng lòng thả em đi."
Kiều Niệm Dao gật đầu: "Yên tâm, em không nói với bác cả đâu."
Ai ngờ, cô vừa ra khỏi cửa đã đi thẳng đến nhà bác Tống hỏi bác ấy, sau khi biết được đã thực sự xảy ra chuyện gì, cô lập tức nói chân tướng cho bác Tống.
Bà cục đã bị đả kích đến mức đó rồi.
Cô sẽ không giấu giếm bà ấy chuyện này.
Quả nhiên, vừa nghe được sự thật, bác Tống sắp tức chết rồi: "Cái thằng vô liêm sỉ này! Nó còn học được bản lĩnh này sao?"
Bà ấy nổi giận đùng đùng chạy quay lại.
Tống Thanh Phong ngơ ngác nhìn Kiều Niệm Dao đang đứng một bên xem kịch vui, Kiều Niệm Dao mỉm cười nhìn anh rồi xoay người đi ra ngoài ngâm gạo, rửa ruột heo.
"Cháu lừa bác chuyện này làm gì?" Sau khi cháu dâu đi ra, bác Tống mới nổi nóng chất vấn.
Dù không nỡ đánh cháu trai thì bà ấy cũng véo cho anh hai phát.
"Cháu không muốn dùng đứa trẻ để trói buộc cô ấy." Tống Thanh Phong nói.
Bác Tống lo lắng mắng: "Cháu đang nói cái gì vậy? Thế nào là dùng đứa trẻ để trói buộc con bé? Cháu đã hỏi ý của nó chưa? Từ nhỏ, con bé đã bị ba mẹ nó đối xử như trâu như bò, con là người đầu tiên xem con bé là người, trong lòng con bé rất cảm kích cháu. Hai năm cháu đi ra ngoài, con bé rất nhớ thương cháu, hôm qua, ngay trước mặt nhiều người lớn, nó đã công khai nói với cháu rồi mà. Nó không chê cháu bị phế chân cũng muốn sống cùng cháu. Chẳng lẽ cháu muốn con bé sống khổ cực cả đời, hầu hạ cháu cả đời mà không sinh được một đứa trẻ nào sao? Nếu thế thì cháu cũng là kẻ không ra gì!"
"Bác, cháu đã thành ra thế này rồi, sớm muộn gì cô ấy cũng không chịu nổi."