Tống Thanh Phong liếc cô một cái rồi cúi đầu ăn tiếp.
Anh cũng ăn được dấm nên Kiều Niệm Dao rót cho anh một đĩa.
Sau khi ăn hết sủi cảo, Kiều Niệm Dao mới hỏi: "Anh muốn ăn nữa không? Muốn thì em lại xuống vớt thêm."
Tống Thanh Phong lắc đầu.
Anh ăn no rồi.
Kiều Niệm Dao đã đoán chừng được khẩu vị của anh nên múc cho anh một bát canh sủi cảo.
Đã ăn sủi cảo thì phải uống canh, nước canh sẽ làm mềm thức ăn.
Vừa ăn xong thì bác Tống đến, bà ấy còn xách theo một rổ trứng gà.
Chắc bà ấy đã đi đổi với người ta.
Đầu năm nay, các nhà không được nuôi nhiều gà, phải nuôi dựa theo nhân khẩu, nhân khẩu nhiều thì có thể nuôi nhiều thêm mấy con, nhân khẩu ít thì chỉ được nuôi ba con gà, ví dụ như nhà chính Kiều Niệm Dao chỉ được nuôi ba con.
Nhưng cô nuôi chỉ để che giấu tai mắt người ngoài thôi, có ba con gà kia rồi thì mới có thể lấy trứng trong không gian ra một cách danh chính ngôn thuận được.
Nhìn thấy bác Tống xách theo một rổ trứng gà đến, chỗ này ít nhất cũng phải đến ba cân, chắc chắn bác ấy phải cố gắng lắm mới đổi được chừng này nên Kiều Niệm Dao nói:
"Bác cả, bác cứ cầm về ăn đi, nhà cháu vẫn còn nhiều lắm."
Nói xong, cô lấy lọ trứng gà của nhà mình ra cho bà ấy xem: "Còn cả một vại lớn này."
"Sao lại nhiều thế? Cháu không ăn" à?" Bác Tống ngạc nhiên hỏi.
"Cháu vốn định giữ lại để cầm đi công xã đổi ít tiền mua muối, nhưng đúng lúc Thanh Phong quay về nên mới giữ lại ăn, bác cả cứ cầm chỗ này về cho Đại Đậu ăn đi."
"Này có gì to tát đâu, cứ giữ lại hết mà ăn." Bác Tống vừa đi vào trong vừa nói.
Kiều Niệm Dao liếc nhìn Tống Thanh Phong, nói: "Bác cả cứ nói chuyện với anh ấy đi, để cháu lên thị trấn xem có thịt không, nếu có thì cắt một ít về bồi bổ cho anh ấy."
"Ừ, cứ đi đi." Bác Tống gật đầu.
Kiều Niệm Dao vác rổ đi ra cửa.
Bác Tống đặt cái rổ xuống một bên rồi ngồi xuống bên giường, hỏi han: "Sao rồi? Dao Dao có chăm sóc cháu tốt không?"
Tống Thanh Phong thật thà nói: "Cô ấy tốt lắm ạ."
Sáng nay cô giúp anh làm những chuyện kia mà không hề nhăn mày một chút nào, cũng không hề ghét bỏ anh, còn rót nước nóng lau sạch cho anh.
Sủi cảo nhân hẹ và tôm khô cùng trứng gà sáng nay rất ngon, anh ăn hết hai bát to, thế mà cô cũng chẳng ghét bỏ anh ăn nhiều, ngược lại còn sợ anh không đủ ăn.
Anh không nhịn được nhắm chặt mắt lại, không dám nghĩ tiếp nữa, nếu bây giờ anh vẫn khỏe mạnh bình thường thì hai người sẽ hạnh phúc đến mức nào chứ? "Dao Dao là một cô gái tốt, con bé sẽ không bỏ mặc cháu đâu, cháu phải tranh thủ sinh một đứa trẻ với con bé, thế thì sao này sẽ có con cái chăm sóc cháu." Bác Tống nói.
"Không được đâu." Tống Thanh Phong lắc đầu, nói: "Bác cả đừng nói mấy lời như vậy.
Bác Tống vội hỏi: "Chẳng lẽ không dùng được nữa sao? Sao bảo chỉ bị thương chân thôi mà, sao lại không giao hợp được, thành thái giám rồi à?"