Chu Tiểu Sơn và Ngô Mỹ Lan liếc nhìn nhau, thật ra cũng không muốn cho lương thực.
Nhưng nếu không cho thì tối nay bọn họ đừng hòng ra khỏi cánh cửa này.
Thế là đành cắn răng nói: "Ba mươi cân là nhiều nhất rồi."
Bác Tống nhìn bọn họ một lát, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: "Thế thì ba mươi cân."
Trần Quế Hoa trợn tròn mắt, bất mãn nói: "Tại sao chứ? Tại sao chúng con phải cho mười đồng mà bọn họ chỉ cần cho ba mươi cân lương thực? Nếu đã cho tiền thì phải giống nhau."
Một cân gạo có giá một bốn xu, một cân gạo chín mươi có giá mười sáu xu, gạo tám lăm đắt hơn một chút là mười tám xu.
Cái gọi là gạo chín mươi là một trăm cân lúa mì có thể xay được chín mươi cân bột mì.
Gạo tám lăm là một trăm cân lúa mì xay được tám mươi lăm cân bột mì.
Gạo chín mươi có khá nhiều cám và kém chất lượng hơn gạo tám lăm rất nhiều nên giá thành tất nhiên phải khác nhau.
Dù có cho lương thực loại tốt như vậy thì một tháng mới đáng bao nhiêu tiền chứ? Chẳng cần nghĩ cũng biết nhà chú Hai còn lâu mới cho loại gạo trắng như vậy, kiểu gì cũng là lương thực thô.
Ba mươi cân lương thực thô đủ ăn bể bụng cũng mới đáng mấy đồng tiền chứ?
Nhà chị ấy bỏ ra tận mười đồng mà nhà chú Hai chỉ bỏ ra có từng ấy thôi á? Đừng mơ!
Chiếc thuyền hữu nghị bé nhỏ lập tức lật ngược.
"Chị dâu, chị đừng làm khó chúng em, có gì thì tìm anh cả đi, tìm chúng em làm gì." Ngô Mỹ Lan nói.
Chu Đại Sơn không có kiên nhẫn nói nhiều như cô ta: "Đừng nói nữa, cứ quyết định thế đi."
Trần Quế Hoa sắp tức chết thật rồi, chị ấy lập tức quay ngoắt bỏ về phòng.
Bàn xong chuyện này thì đến chuyện chăm sóc Tống Thanh Phong.
Nhưng mấy anh em Chu Lương, Chu Đống đều không có ý kiến.
Bàn bạc xong, Chu Tiểu Sơn lập tức dẫn Ngô Mỹ Lan và mấy anh em Tả, Hữu đi về.
Lúc này Bác Tống mới nhìn Chu Lương, nói: "Anh cả cháu muốn làm ít dụng cụ cho chú họ, ngày mai cháu đi báo cho bà dì Hai với bà dì Ba đi."
"Thế còn chỗ bà dì út ạ?"
"Chờ bao giờ phát lương thực, lúc đó đưa đồ vào thành cho nó thì nói sau."
""Vâng."
Ở nhà cũ nhà họ Tống.
Sau khi mọi người rời đi, Kiều Niệm Dao chốt cổng lại.
Cô đổ một chậu nước nóng bưng vào trong nhà.
Tống Thanh Phong nhìn cô, nói: "Em cũng đã nghe lời của ông Mã rồi đó, đời này anh chỉ như thế này mãi thôi, không tốt lên được đâu. Anh cũng sẵn sàng để e đi, không ép em phải ở lại."
Anh đã chấp nhận chuyện mình bị tàn tật cả đời rồi nhưng lại không muốn trì hoãn cô, để cô sống khổ cực với anh cả đời, cuối cùng vì thế mà kiệt sức.
Kiều Niệm Dao đặt chậu nước sang một bên rồi dấp nước ướt đẫm, vắt bớt nước rồi giơ lên mặt, động tác dịu dàng lau mặt cho anh, động tác vô cùng dịu dàng: "Đừng hòng đẩy em ra, em đã bảo em bằng lòng hầu hạ anh rồi, em vui vẻ làm chuyện này, hoàn toàn không miễn cưỡng chút nào."