Ngô Mỹ Lan biết mẹ chồng thương đứa cháu trai đó thế nào: "Qua đó giúp một tay thì được, nhưng sau này cậu ta không làm việc được nữa thì làm sao nuôi sống được mình? Chẳng lẽ là dựa vào chúng ta sao?"
Thực ra bản thân Chu Tiểu Sơn cũng có chút rầu lo, đứa em họ này lúc sống tốt nhà mình nhà mình cũng không được lợi gì, bây giờ không ổn rồi, nhà mình lại không chạy đi được.
"Ông bí thư chi bộ là bác cả của cậu ấy, cũng nói là ngày mai sẽ đến công xã tìm bí thư Trương nói rõ tình hình, có lẽ sẽ có trợ cấp."
Nhưng anh ấy cảm thấy,, nhà mình cũng không tránh khỏi phải cho một ít lương thực.
"Đi giúp đỡ thì được, nhưng lương thực thì không!" Ngô Mỹ Lan liền nói: "Cô câu nói rằng giúp người khó khăn trong thời gian ngắn chứ không giúp người nghèo mãi được, cái này là phải nuôi cậu ta cả đời, còn có sau này lỡ như có con rồi, thì chúng ta cũng phải giúp nuôi cả con sao? Như vậy còn sống được nữa không? Nhà chúng ta đều là siết chặt đai lưng sống qua ngày đó!"
"Để tính sau đi." Chu Tiểu Sơn nói.
Mới ăn cơm tối xong, Chu Đống liền đến gọi bọn họ.
Đi qua nhà nói về chuyện của chú họ, sau này chú họ phải nhờ bọn họ giúp đỡ rồi, chỉ dựa vào một mình thím họ chắc chắn là không được.
Bọn họ phải bàn bạc lại mới được, phân công ổn thỏa, qua đó chăm sóc chú họ thật thỏa đáng, còn lại thì giao cho thím họ, như vậy sẽ dễ dàng hơn không ít.
Sắc mặt Ngô Mỹ Lan đương nhiên khó coi, nhưng cô ta cũng không thể không đến.
Chu Tiểu Sơn, Chu Tả cùng Chu Hữu, cùng với ba anh em Chu Trung cũng đều qua đó.
Còn về con gái Chu Tiểu Vân thì ở nhà, không cần đến.
Sau khi người đã đến đủ, bác Tống cũng không phí lời: "Gọi các con đến đấy để nói cái gì, chắc hẳn trong lòng mấy con cũng đã biết rồi. Những người thân như các con, đều có những biểu hiện thế nào đối với việc của Thanh Phong?"
Ngô Mỹ Lan không lên tiếng, cô ta biết có người sẽ không nhịn được.
Đúng như dự đoán, Trần Quế Hoa ngay lập tức nhảy ra: "Mẹ, mẹ nói cái gì? Biểu hiện gì? Chẳng lẽ để mấy anh em Chu Đống qua đó chăm sóc còn chưa đủ?"
"Chu Đống bọn họ đi qua chăm sóc Thanh Phong, đây chẳng phải chính là chuyện nên làm sao? Thanh Phong là chú họ của bọn chúng! Nhưng đây là chuyện mấy anh em Chu Đống bọn nó làm, mấy người các con thì sao?" Bác Tống nhìn bọn họ.
Ngô Mỹ Lan mở miệng: "Mẹ, bây giờ Thanh Phong thế này bọn con cũng đau lòng, cũng buồn cho cậu ta, nếu như điều kiện tốt, bọn con đương nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ. Nhưng trong nhà bọn con điều kiện thế nào mẹ không biết sao? Cũng chỉ mới mấy năm nay mùa màng khá lên, đặt vào trước đây, cả nhà bọn con đều không được ăn no, cứ như vậy, cũng thiếu nợ nhà mẹ con một đống, chỉ hy vọng năm nay có thể chia ra chút tiền, có thể trả nợ cho sạch kìa."