Bác Tống lau nước mắt, đắp chăn lại cho anh: "Vợ cháu là một người giỏi giang, sau này có vợ cháu ở đây, cháu đừng lo lắng! Cũng không chỉ có vợ cháu, còn có bác cả đây, bác cũng sẽ giúp con bé một tay, chúng ta cùng nhau chăm sóc cháu, sẽ không để cháu chịu uất ức đâu!"
Tống Thanh Phong chính là muốn nói với bác cả của anh điều này: "Bác cả, để cô ấy đi đi, cô ấy còn trẻ, không thể lãng phí cả đời ở chỗ cháu được."
Sắc mặt bác Tống trong chốc lát trở nên trắng bệch: "Vợ cháu muốn rời đi?"
Tống Thanh Phong lắc đầu: "Không phải, là cháu bảo cô ấy đi, dáng vẻ của cháu thế này bác cũng nhìn thấy rồi, không thể nào nuôi cô ấy nữa."
Bác Tống vừa nghe liền cuống lên: "Vợ của cháu rất giỏi giang, hai năm nay cháu ra đi, con bé không hề ssi làm sa sút dù chỉ một ngày, đều là lấy đầy điểm công, con bé không cần cháu nuôi sống!"
Tống Thanh Phong nhìn bác của anh: "Mẹ cháu năm đó cũng là gồng gánh làm cả một đời, một ngày cũng không dám nghỉ, cuối cùng bác cả bác cũng nhìn thấy rồi. Để cô ấy đi, không cần lãng phí ở chỗ cháu, đừng để kết cục giống như mẹ cháu vậy."
"Đứa trẻ ngốc này sao cháu lại nói vậy? Nếu con bé đi rồi thì ai chăm sóc cháu? Đúng là bác có thể chăm sóc cháu, nhưng bác đã từng này tuổi rồi, nói không chừng hôm nào đang ngủ thì không dậy được nữa! Chủ lực vẫn phải dựa vào vợ cháu mới được chứ!"
"Còn có lúc đầu cháu đã bỏ ra năm trăm đồng cưới con bé về, cái mạng này của con bé cũng là cháu cứu đó!"
"Bây giờ cũng là lúc con bé cần báo đáp cháu rồi!"
Bên ngoài Kiều Niệm Dao cùng cháu dâu họ Lâm Hiểu Hồng đều nghe rõ lời của hai cô cháu ở trong phòng vào lỗ tai, lời này thật ra cũng là Bác Tống cố ý nói cho Kiều Niệm Dao nghe.
Lâm Hiểu Hồng nhìn về phía Kiều Niệm Dao.
Trên mặt Kiều Niệm Dao vốn không có gợn sóng gì, cô vuốt ve xoa Đại Hoàng, Đại Hoàng được chủ nhân vuốt ve truyền dị năng vào trong cơ thể thì thoải mái nheo mắt lại.
Cô vốn không để tâm lời bác Tống nói với Tống Thanh Phong ở trong phòng.
Không để cô đi mới là tư lợi của người bình thường, đều là người, ai cũng không phải thánh nhân, cháu trai tàn phế, tuổi tác của bà ấy cũng lớn rồi, sao có thể đồng ý để cô đi? Đổi lại là cô cô cũng không đồng ý, người ta muốn nói ích kỷ thì cứ việc nói, dù sao người vẫn phải ở lại.
Lúc này, con trai lớn của bác Tống - Chu Đại Sơn, cháu trai - Chu Đống cùng Chu Lương.
Con trai thứ hai của Chu Tiểu Sơn, cùng với con trai của cậu ấy Chu Tả Chu Hữu Chu Trung, một đám người mênh mông đều đến rồi.
"Thím họ, chú họ của cháu làm sao rồi?" Chu Lương lên tiếng nói trước.
Bọn họ đều đi theo đại đội đi nộp lương thực nghĩa vụ rồi, ai ngờ lần này vừa trở về liền nghe thấy tin tức Tống Thanh Phong bị tàn tật hai chân, được bộ đội đưa trở về rồi.