Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 49

Tống Nam Thời tin tưởng trạng thái của mình cũng không tệ lắm, ngoài việc hơi bủn rủn ra.

Nàng thậm chí đến choáng cũng chỉ hôn mê trong chốc lát, không đợi Vân Chỉ Phong ôm nàng xuống dưới đài, nàng đã mơ màng tỉnh lại.

Trừ việc nói chuyện hơi mất sức.

“Nhưng mà ta thật sự cực kỳ tốt. Hơn nữa ta lặp lại lần nữa, ta nói như vậy tuyệt đối không phải vì để bớt tiền gọi Y tu!”

Tống Nam Thời lại lần nữa cường điệu.

Lời này nàng không cường điệu còn có thể tin một ít.

Nàng vừa cường điệu, Vân Chỉ Phong đang ôm nàng chạy như điên về phía Y tu bị tức đến bật cười.

Hắn dứt khoát ấn đầu Tống Nam Thời vào trong ngực mình, không chút khách khí nói: “Ngươi ngậm miệng lại bớt tí sức cho ta. Ta trả tiền Y tu, ngươi ngoan ngoãn tí đi!”

Tống Nam Thời bị ép chôn đầu vào ngực, người đã bủn rủn thành như vậy, còn không kiềm được thầm nghĩ, Vân Chỉ Phong tập luyện đúng là rất khá.

Sau đó nàng rầu rĩ nói: “Mời ngươi tôn trọng chủ nợ một chút!”

Đã thành như vậy rồi mà vẫn còn có thể lầu bầu, lần này Vân Chỉ Phong thật sự xác nhận trạng thái của nàng khá ổn.

Trong lòng hắn không khỏi khẽ thở phào, cúi đầu muốn nói gì, lại thấy Tống Nam Thời chôn ở trong ngực hắn đang cọ cọ cái đầu đen nhánh lên ngực hắn.

Cơ bắp Vân Chỉ Phong căng thẳng, nghiêm mặt hỏi: “Ngươi làm gì?”

Tống Nam Thời đang bủn rủn nên đầu óc không tỉnh táo, theo bản năng nói: “Vân Chỉ Phong, ngươi vẫn mặc bộ quần áo mua ở Vạn Kiếm Sơn kia đi. Bộ đó kim không chọc vào.”

Vân Chỉ Phong: “??”

Bộ đó có gì tốt chứ? Đến điều cơ sở nhất là vừa người cũng không làm được, mặc ở trên người chật đến hắn không thở nổi.

Hắn nghi ngờ có phải Tống Nam Thời bị thương ảnh hưởng đầu óc rồi không.

Nhưng may mà Y tu do Vô Lượng Tông chuẩn bị chờ ngay ngoài sân thi đấu, chuyên môn xử lý các loại tình huống đột ngột phát sinh. Bọn họ vừa thấy có người ngã xuống trên lôi đài đã vô cùng lo lắng chuẩn bị. Chờ đến khi Vân Chỉ Phong ôm người chạy đến, lập tức có mấy Y tu nâng cáng nhận lấy Tống Nam Thời.

Y tu cầm đầu nhanh chóng hỏi: “Người bệnh bị thương ở chỗ nào?”

Vân Chỉ Phong đang cân nhắc lời vừa rồi của Tống Nam Thời bèn nói theo bản năng: “Đầu óc.”

Y tu sửng sốt, lập tức kinh ngạc, không thể tin nổi nói: “Thi đấu của Vô Lượng Tông chúng ta đã hung tàn đến vậy à? Tỷ thí thì tỷ thí, đồ khốn nào lại chém lên đầu thế!”

“Đồ khốn” Diệp Lê Châu chạy theo sau: “...”

Hắn hô to: “Ta bị oan!”

Sau đó hắn nhìn Vân Chỉ Phong với vẻ không thể tin nổi, đau lòng phẫn nộ nói: “Còn không phải ta để lộ ngươi có tật nói mớ à? Ngươi mày rậm mắt to như thế kia vậy mà cũng biết đổ oan cho người!”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn cảm thấy đau đầu.

Hắn sai rồi! Không phải Tống Nam Thời bị thương đầu óc, mà chính hắn bị thương đầu óc.

Hắn chỉ có thể nói: “Làm phiền Y sư kiểm tra cho nàng.”

Y sư hoài nghi nhìn thoáng qua hai người bọn họ, lại đi xem Tống Nam Thời.

Xem trái xem phải một lượt, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói: “Không có vấn đề gì lớn, không có nội thương. Chỉ có một ít ngoại thương rất nhỏ, tinh thần nàng uể oải là bởi vì hao hết linh lực. Cái này chờ nàng tự khôi phục lại là được. Ngươi tới hay không đều không có việc gì. Đương nhiên, nếu tới thì ta cũng có thể kê một ít thuốc bổ cho ngươi.”

Tống Nam Thời lập tức mở mắt, nói: “Tự khôi phục! Tự khôi phục!”

Vân Chỉ Phong thấy thế cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Y sư đã nói không có việc gì, nàng còn có thể tung tăng nhảy nhót như vậy, thoạt nhìn thật sự không có việc gì lớn.

Hắn nghiêm trang nói lời cảm ơn Y sư.

Y sư cười tủm tỉm: “Không sao, dẫu sao chúng ta cũng lấy tiền.”

Vân Chỉ Phong: “??” Không phải là không lấy thuốc à?

Lại nghe Y sư cười tủm tỉm nói: “Phí xem bệnh ba mươi linh thạch.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Vô Lượng Tông các ngươi thật sự xấu bụng.

Tống Nam Thời nghe cũng hơi chột dạ: “Nếu không...”

Nàng còn chưa dứt lời, hắn cúi đầu, nói: “Ta nói ta trả cho ngươi.”

Ba mươi linh thạch lập tức xuất hiện ở trong lòng Y tu kia.

Vân Chỉ Phong lời ít mà ý nhiều: “Phí khám.”

Tống Nam Thời: “!”

Ở trong mắt nàng, ba mươi linh thạch này bị hắn cứng rắn vứt ra không khí ba mươi vạn linh thạch.

Nàng thừa nhận, giờ phút này, nàng bị vẻ đẹp trai của hắn làm cho cảm động rồi.

Chư Tụ đuổi theo thấy thế cũng là ánh mắt cảm động.

Nàng ấy không khỏi nhỏ giọng nói với Giang Tịch: “Hắn bỏ ra ba mươi linh thạch cho sư muội! Hắn thật yêu muội ấy!”

Giang Tịch: “???”

Ba mươi linh thạch mà gọi là yêu á? Đây là tình yêu nông thôn gì đấy?

Nhị sư muội của hắn thật sự không cần khám lại đầu óc à??

Vân Chỉ Phong thanh toán tiền rồi cúi đầu hỏi Tống Nam Thời: “Ngươi muốn ở chỗ này nghỉ ngơi, hay là về xem thi đấu tiếp?”

Cái này mà còn phải chọn à? Tống Nam Thời lập tức nói: “Đi xem thi đấu.”

Vân Chỉ Phong nghe vậy theo bản năng cúi người, muốn ôm nàng về.

Sau đó chống lại một đôi mắt mát lạnh của Tống Nam Thời.

Hắn hơi khựng lại, cuối cùng cõng nàng ở trên lưng.

Tống Nam Thời ghé vào trên lưng hắn, chớp mắt vậy mà trong lòng lại có phần tiếc nuối.

Sau đó lại nhanh chóng tỉnh lại.

Vô Lượng Thiên Tôn, tội lỗi tội lỗi.

Hắn đã trượng nghĩa vậy, thế mà ngươi lại thèm khát thân hình hắn. Ngươi hạ tiện!

Nghĩ vậy một lúc, Tống Nam Thời bình tĩnh bị đưa đến thính phòng.

Linh lực hao hết mau, khôi phục cũng mau, lúc này Tống Nam Thời tự mình ngồi đã không thành vấn đề.

Vừa rồi Tống Nam Thời đột nhiên té xỉu nên thi đấu tạm dừng, hiện tại bọn họ đã trở lại, Trưởng lão trọng tài thấy người không có việc gì thì tuyên bố một lần nữa bắt đầu.

Tống Nam Thời kết thúc khiêu chiến, kế tiếp là Diệp Lê Châu.

Diệp Lê Châu không chút do dự lựa chọn khiêu chiến Nguyên Anh Kỳ.

Buồn cười! Hắn đã thua một trận, hai ngàn linh thạch của Kim Đan bị Tống Nam Thời thắng lấy đi, hiện tại chỉ có thể lấy một ngàn linh thạch. Vậy không phải tương đương với trắng tay à?

Cho nên hắn chuẩn bị “cướp người giàu chia cho người nghèo”.

Lúc quán quân Nguyên Anh Kỳ bị hắn “cướp người giàu chia cho người nghèo” lên đài đều cười khổ.

Khiêu chiến quán quân thi đấu Vô Lượng Tông ít người có thể thành công, hắn cũng cảm thấy quán quân Nguyên Anh Kỳ của mình lần này là ổn. Ai biết...

Sau khi xem xong Tống Nam Thời và Diệp Lê Châu thi đấu, hắn thật sự không dám nói ra chữ “Ổn” này.

Quán quân Nguyên Anh Kỳ bị bắt ứng chiến.

Lúc bọn họ đánh, Vân Chỉ Phong cúi đầu nhìn Tống Nam Thời ngồi cạnh mình, đột nhiên hỏi: “Lúc ngươi và Diệp Lê Châu đánh, ngươi dùng quẻ tượng tính động tác tiếp theo của hắn à?”

Tống Nam Thời nói: “Đúng vậy! Ta đây chỉ mưu lợi thôi. Nếu thật sự đua sức mạnh thì ta thật sự chưa chắc có thể thắng.”

Vân Chỉ Phong cười một tiếng, nói: “Ngươi là Quẻ sư, hắn là Đao tu. Ngươi không đua sức mạnh nổi với hắn, hắn đua xem bói chẳng lẽ có thể hơn ngươi chắc? Đều là thi triển sở trường thôi, thua là thua. Nếu hắn lấy cớ như vậy, ta khinh thường hắn.”

Tống Nam Thời khó nén đắc ý trong sự rụt rè mà nở nụ cười.

Vân Chỉ Phong thấy thế không khỏi nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi: “Hắn ra đao rất nhanh. Ngươi ở trong chiến đấu cũng có thể tính nhanh thế à?”

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta không tính được nhanh như vậy. Nhưng ở trong chiến đấu, ta tính mỗi một quẻ tượng, thật ra cũng coi như không lên một quẻ hoàn chỉnh.”

Lúc ấy nàng gần như cùng đường bí lối, không nghĩ ra cách thì phải xuống đài, vì thế cả đầu đều là lời Sư lão đầu nói.

Ưu thế Quẻ sư của ngươi là gì?

Ưu thế của nàng đương nhiên là xem bói, là biết trước.

Trong chiến đấu, tất nhiên nàng không tính được một quẻ hoàn chỉnh biết trước đường đi của đối phương.

Nhưng chỉ biết trước động tác của đối phương thì nàng cần một quẻ hoàn chỉnh ư?

Nàng không cần.

Vì thế mỗi một lần mệnh bàn lập loè ánh sáng, đều là nàng bắt đầu một quẻ tượng. Quẻ tượng này chỉ kéo dài không đến một giây đồng hồ thì lại bị chính nàng nhanh chóng bóp tắt. Nàng bằng vào sự chỉ dẫn của quẻ tượng còn chưa bắt đầu cũng đã kết thúc, trực tiếp theo trực giác đánh lên.

Tống Nam Thời chưa từng tiếp xúc với Quẻ sư đứng đắn trừ Sư lão đầu ra, không biết Quẻ sư khác có chiến đấu như vậy không.

Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, nếu có một ngày nàng chiến đấu không cần quẻ tượng chỉ dẫn đã có thể cảm giác ra được động tác của đối phương, thật sự đáng sợ đến nhường nào.

Hóa ra đây là một cách đánh khác của Quẻ sư.

Như vậy vấn đề đến rồi.

Tống Nam Thời vuốt cằm, rơi vào trầm tư.

Phương pháp này là Sư lão đầu dạy nàng, vậy chắc chắn ông ấy cũng biết. Nhưng nếu ông ấy cũng nắm giữ loại phương thức chiến đấu này, sao lại có thể không có tên tuổi ở Tu Chân Giới?

Lúc Tống Nam Thời trầm tư, trên đài Diệp Lê Châu đã đánh quán quân Nguyên Anh Kỳ xuống đài.

“Người thắng, Diệp Lê Châu!”

Dưới đài thật sự ồ lên.

Những năm qua, mấy mùa thi đấu tông môn có thể ra một quán quân khiêu chiến ngược gió lật bàn đã coi như là khó gặp. Lần này vậy mà có hai người?

Hơn nữa không biết có phải hai người này khiêu chiến thành công làm cho tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bị thua kia tự tin hay không. Sau khi tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia thua thì cắn chặt răng, nói thẳng: “Ta muốn khiêu chiến Hóa Thần Kỳ!”

Tống Nam Thời lập tức nhìn về phía Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong nhướng mày, không nhanh không chậm đi tới.

Sau đó hắn khiến cho những người khác hiểu rõ, loại chuyện ngược gió lật bàn này, không phải ngẫu nhiên, cũng không phải ai cũng có thể làm.

Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia từ khi lên đài đến lúc bị thua, không đến mười chiêu.

Dưới đài im phăng phắc.

Chỉ có Diệp Lê Châu giơ ngón tay cái lên nói: “Trâu bò!”

Ngay sau đó hắn nhìn về phía trọng tài, hỏi: “Ta có thể lại lần nữa khiêu chiến không? Ta muốn khiêu chiến Vân Chỉ Phong.”

Theo lý thuyết thì có thể.

Nhưng khiêu chiến cách một cảnh giới đã là ngàn khó vạn khó, cách hai cảnh giới, vậy chẳng phải là không biết lượng sức à?

Ít nhất Vô Lượng Tông chưa từng có tiền lệ như vậy.

Mấy trọng tài liếc nhau một cái, Trưởng lão trọng tài gật đầu, nói: “Có thể.”

Diệp Lê Châu nghe vậy, hưng phấn định lên đài.

Nhưng mà trước khi lên đài, hắn lại đột nhiên quay đầu, như nhớ tới gì đó, chợt nhìn về phía dưới đài.

Đã có người cho rằng hắn quay đầu vì hối hận.

Ai biết lại thấy Diệp Lê Châu nhìn Tống Nam Thời, như là đã được Tống Nam Thời dẫn dắt, cực kỳ nghiêm túc nói: “Ta chỉ cần còn thừa một hơi không bị đánh chết, ngươi đừng gọi Y tu cho ta. Người khác có gọi Y tu, ngươi cũng giúp ta ngăn cản. Ngươi hiểu ta, đúng không!”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng không hiểu, nàng thật sự không hiểu.

Nàng vượt qua một cảnh giới khiêu chiến chỉ vì kiếm tiền. Nếu có nguy hiểm thì có đánh chết nàng cũng không làm, nhưng Diệp Lê Châu này lại khác.

Người anh em này thật sự muốn liều mạng!

Tầm mắt Tống Nam Thời không kiềm được dừng ở trên người Vân Chỉ Phong.

Sắc mặt Vân Chỉ Phong đen xì.

Giờ này phút này, hắn có một loại xúc động trực tiếp đánh chết tên kia ở trên lôi đài.

Cuối cùng Vân Chỉ Phong vẫn không đánh chết Diệp Lê Châu. Hắn chỉ dùng tốc độ nhanh nhất đánh cái tên nóng vội kia xuống lôi đài.

Bởi vậy, khiêu chiến quán quân mới xem như chính thức kết thúc.

Tống Nam Thời như ý lấy được hai ngàn linh thạch khen thưởng của Kim Đan Kỳ.

Vân Chỉ Phong bảo vệ bốn ngàn linh thạch khen thưởng Hóa Thần Kỳ của mình.

Sau đó, Vân Chỉ Phong mới vừa lĩnh xong thưởng xuống đài thì lập tức ném linh thạch cầm còn chưa nóng tay cho Tống Nam Thời.

Hắn nói: “Mượn ngươi ba ngàn linh thạch tiền vốn kia, còn có một ngàn linh thạch tiền lãi.”

Tương đương một chuyến này, hắn làm công cho Tống Nam Thời, đánh tới cuối cùng chẳng được một đồng nào.

Tống Nam Thời nhận lấy, cười đến híp cả mắt.

Cảnh này cứ vậy dừng ở trong mắt nhị sư tỷ, nàng ấy vui vẻ ngay sau đó lại là đau buồn phẫn nộ.

Làm người không thể thành thật một chút à? Vân Chỉ Phong đã nộp cả tiền lương lên rồi! Các ngươi còn dám nói giữa các ngươi không có gì?

Sau đó nàng ấy chống lại tầm mắt Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời dừng một chút, tự nhiên đọc hiểu ý trong ánh mắt nàng ấy.

Sau đó nàng tìm một cơ hội giấu mọi người bình tĩnh nói: “Sư tỷ, tỷ đừng hiểu lầm. Giữa bọn muội thật sự không có gì.”

Nếu có gì, vậy cũng chỉ đơn thuần là quan hệ giữa chủ nợ và con nợ.

Chư Tụ: “...”

Muội thấy tỷ tin à?

...

Nhóm người bọn họ có quán quân, sau khi trao giải chấm dứt, mọi người vốn định tụ tập chúc mừng một bữa. Ai biết còn chưa đi ra khỏi chỗ thi đấu thì đã có một tiểu đồng đi tới, nói Chưởng môn muốn gặp riêng Tống Nam Thời.

Gặp riêng nàng?

Tống Nam Thời ngây người.

Nhưng nàng rất nhanh tỉnh lại, nói với mọi người: “Vậy đêm nay lại tụ tập sau. Mọi người đi về trước đi.”

Nàng xoay người đuổi theo tiểu đồng.

Chưởng môn ở ngay một noãn các ngoài sân thi đấu chờ nàng.

Tống Nam Thời vẫn là lần đầu tiên đơn độc gặp Chưởng môn, nàng tò mò nhìn hai cái thấy không sợ lắm thì mới đi qua, nói: “Chưởng môn, ngài tìm ta?”

Chưởng môn cười với nàng, chỉ đệm hương bồ trước mặt mình nói: “Ngồi đi.”

Tống Nam Thời cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống.

Chưởng môn thấy thế thì bật cười, nói: “Cái tính này của ngươi thật sự giống sư thúc. Không hổ là ông ấy dạy ra.”

Sư thúc của Chưởng môn, đó là Sư lão đầu.

Nhưng dẫu sao Tống Nam Thời vẫn là đệ tử của Ân Bất Quy, lần này Chưởng môn lại nói thẳng nàng là Sư lão đầu dạy ra...

Tống Nam Thời hỏi thẳng: “Sư tôn của ta chọc gì đến ngài rồi?”

Chưởng môn cũng bất ngờ vì nàng có thể đoán được, vừa nghe những lời này, mặt ông lập tức đen xì.

Nhưng ông ấy không nói thẳng, chỉ nói: “Lần này sau khi thi đấu tông môn, ngươi dứt khoát mang theo mấy sư huynh muội của ngươi rời tông một thời gian trước đi.”

Rời tông?

Tống Nam Thời như suy tư gì.

Lời này của Chưởng môn... rất có vấn đề.

Nếu bên sư tôn thực sự có chuyện gì thì trên có sư huynh sư tỷ, có thế nào Chưởng môn cũng không nên tìm nàng dặn dò chứ?

Hơn nữa người quản lý Lan Trạch Phong luôn luôn là nhị sư tỷ.

Ông ấy lại không gọi nhị sư tỷ, vậy chứng minh chuyện này hơn một nửa không liên quan đến nhị sư tỷ.

Sư tôn, nhị sư tỷ.

Tống Nam Thời thở ra một hơi, trong lòng mơ hồ có phần hiểu ra.

Nữ chính theo đuổi trả giá đắt, quan trọng nhất đương nhiên là phải trả giá đắt.

Lần này sau khi bọn họ trở về, sư tôn trực tiếp bế quan, Tống Nam Thời biết ngay chắc chắn nhị sư tỷ đã làm gì đó.

Mà theo đuổi trả giá đắt chỉ đơn giản có mấy thứ: Ngược thân ngược tâm, tâm ma lan tràn, cầu mà không được.

Chưởng môn cũng đã nhìn ra, sư tôn kia quá nửa là sắp chủ động theo đuổi trả giá đắt.

Tống Nam Thời nghĩ đến nhị sư tỷ trước đó còn nhìn mình với vẻ mặt u oán hóng chuyện, lại nghĩ đến sư tôn trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát.

Nàng nói thẳng: “Không thành vấn đề! Ngày mai ta đưa bọn họ đi hết. Bao giờ ngài giải quyết xong sư tôn thì chúng ta lại về!”

Chưởng môn suýt sặc trà, vểnh râu trừng mắt: “Nói chuyện kiểu gì đấy!”

Tống Nam Thời cúi đầu sám hối.

Chưởng môn thấy nàng dầu muối không ăn, sầu khổ gãi đầu, nói: “Được rồi. Ngươi trở về đi, biết rồi là được.”

Tống Nam Thời đứng dậy chuẩn bị đi.

Đi tới cửa, nàng đột nhiên quay đầu lại, nói: “Chưởng môn! Trong khoảng thời gian ta rời đi, ngài làm ơn giúp ta trông nôm Sư lão đầu một tí... Sư trưởng lão, ông ấy không thể lại uống rượu.”

Chưởng môn hơi khựng lại: “Được.”

Nhìn bóng dáng Tống Nam Thời, ông ấy thở dài một tiếng.

Thật là một đồ đệ tốt.

Ân Bất Quy, ngươi làm bậy mà!

...

Bên kia, sau khi Tống Nam Thời nói đêm nay lại tụ tập, Vân Chỉ lập tức không ở lại mà đi thẳng về như vội vã làm gì đó vậy.

Diệp Lê Châu tò mò mà đi theo hắn. Sau khi trở lại phòng mà hắn thuê thì thấy Vân Chỉ Phong đổ hết quần áo trong nhẫn trữ vật ra bàn, trong tay còn đang cầm một bộ quần áo nhíu mày đánh giá.

Diệp Lê Châu: “Sao thế? Ngươi muốn giặt quần áo à? Vậy giặt chung với ta luôn này.”

Vân Chỉ Phong không nhìn hắn mà vẫn nhíu mày đánh giá quần áo trên tay.

Diệp Lê Châu phát hiện những quần áo đó đều sạch sẽ, hẳn không phải muốn giặt quần áo mà là muốn thay quần áo.

Nhưng cho dù tụ tập buổi tối, một đại nam nhân cần phải cố ý thay quần áo à?

Diệp Lê Châu khó hiểu.

Vì thế hắn cũng tò mò đánh giá theo.

Sau đó hắn phát hiện quần áo này... rất chật.

Nhỏ hơn hình thể của Vân Chỉ Phong một số.

Diệp Lê Châu nhắc nhở: “Cái này không vừa người.”

Vân Chỉ Phong: “Ta biết.”

Sau đó hắn dừng một chút rồi như không có việc gì nói: “Vậy... nếu có người thích nhìn người khác mặc quần áo không vừa người thì là vì điều gì?”

Diệp Lê Châu: “...”

Hắn nhìn bộ quần áo nhỏ hơn một số này, lại tưởng tượng dáng vẻ nó được mặc trên người Vân Chỉ Phong.

Sau đó hắn buột miệng thốt ra: “Vậy còn có thể vì cái gì chứ! Đây là biếи ŧɦái! Kiến nghị đánh chết.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn buông quần áo, mặt lạnh tanh: “Ngươi muốn đánh nhau à?”

Diệp Lê Châu: “???”

Ta có lòng tốt đưa kiến nghị. Vì sao muốn đánh ta?

Nhưng Diệp Lê Châu ngẫm nghĩ, lại lập tức hưng phấn.

Hắn kéo trường đao, đập lên bàn một phát, cái bàn lập tức vỡ tan tành.

Hắn hùng hồn nói: “Được đấy! Trên lôi đài ta không đánh tận hứng! Dưới đài chúng ta có thể đánh từ từ. Đến đây đi!”

Vân Chỉ Phong lạnh lẽo nhìn cái bàn nát đầy đất.

Giờ này phút này, rốt cuộc hắn hiểu ra vì sao một Kim Đan Kỳ như Diệp Lê Châu lại có thể nghèo thành như vậy.

Tám phần là kiếm tiền không đủ bồi thường.

Hắn cầm quần áo của mình lui về phía sau hai bước, lạnh tanh nói: “Ngươi đền.”

Nụ cười của Diệp Lê Châu cứng đờ, trường đao ầm một tiếng, rơi xuống đất.