Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 33

Trong mắt tiểu sư muội đầy lệ nóng, run bần bật trong gió núi, trên mặt còn mang theo vẻ sợ hãi chưa tan, luống cuống nhìn nàng.

Nhỏ yếu, đáng thương, nhưng đánh tốt.

Chư Tụ chậm rãi nâng tay lên, khép lại cái cằm rơi xuống của mình.

Nàng cảm thấy có lẽ nàng có một ít hiểu lầm ăn sâu bén rễ với tiểu sư muội của mình.

Nàng theo bản năng nhìn về phía thỏ đen nằm trong ngực sư muội.

Thỏ đen im như ve sầu mùa đông sau một đấm kia của sư muội, lúc này còn theo bản năng chôn đầu vào ngực sư muội, thoạt nhìn còn nhỏ yếu đáng thương hơn cả sư muội.

Chư Tụ: “...”

Có lẽ nàng đã hiểu người bị bệnh sợ xã hội nhát gan ít lời như sư muội làm thế nào ăn chặt được Thái tử Yêu tộc.

Lúc này, sư muội yên lặng thu nắm đấm lại, nhìn thoáng qua lốc xoáy đã biến mất kia, trên mặt hiện ra vẻ bất an vì làm sai, ấp úng nói: “Sư tỷ, có phải muội đánh người không?”

Chư Tụ: “...”

Muội không chỉ đánh người, còn đấm thẳng người ta vào không gian nào đó không ra được.

Nhưng thân là sư tỷ, tất nhiên nàng phải an ủi người trong nhà trước.

Nàng nói: “Là gã lao ra dọa người trước, sư muội chỉ tự vệ thôi!”

Úc Tiêu Tiêu nghe vậy, nét mặt như suy tư gì.

Nàng ấy lẩm bẩm: “Cho nên, đây là... phản kháng mà sư tỷ dạy muội, đúng không?”

Tuy rằng Chư Tụ cảm thấy tiểu sư muội nhà mình dường như hiểu hơi sai về từ “Phản kháng” này, nhưng tiểu sư muội có dũng khí đánh người khác vẫn tốt hơn là trước đây để mặc người khác bắt nạt không dám đánh trả.

Vì thế nàng kiên định gật đầu, nói: “Đúng!”

Úc Tiêu Tiêu khẽ thở phào.

Nhưng dù sao bản tính của nàng ấy lương thiện, sau khi bình tĩnh lại, phát hiện vị đầu heo huynh đột nhiên lao tới kia không biết bị nàng ấy đánh tới nơi nào, vội vàng nói: “Sư tỷ, chúng ta tìm người trước đã. Cứu người ra trước rồi hãy nói.”

Chư Tụ tận mắt nhìn thấy vị đầu heo huynh kia bị tiểu sư muội đấm bay vào trong một lốc xoáy. Trong lòng nàng biết trong bí cảnh này xuất hiện không gian độc lập quá nửa không giống bình thường. Có lẽ bọn họ còn không tìm thấy cửa vào, nàng vẫn đồng ý, làm bộ làm tịch tìm kiếm khắp nơi với tiểu sư muội.

Coi như để tiểu sư muội yên tâm.

Tìm trong chốc lát, nàng nhớ đến một đấm vừa rồi của Úc Tiêu Tiêu, không khỏi nói: “Sức lực của sư muội rất lớn.”

Nói đúng hơn là lớn đến không hợp với lẽ thường.

Sức lực một đấm có thể đánh bay người vừa rồi gần như có thể so với Thể tu đứng đắn, xa xa không phải một câu tiềm lực bệnh sợ xã hội bùng nổ có thể khái quát.

Bởi vì tiền đề của tiềm lực bùng nổ là ngươi phải có tiềm lực này trước đã.

Trừ khi tiểu sư muội tập kiếm nhiều năm của nàng thực ra là một thiên tài Thể tu ngàn năm hiếm có.

Ai biết tiểu sư muội lại nói: “Bởi vì sức lực Tam sư tỷ cũng rất lớn.”

Chư Tụ: “?”

Tam sư muội?

Nhìn ra nghi ngờ của nàng, Úc Tiêu Tiêu mím môi, giải thích: “Tam sư tỷ đã từng học một thời gian với các sư thúc Thể tu. Tỷ ấy có thiên phú rất tốt, các sư thúc rất thích tỷ ấy.”

Nàng ấy nhỏ giọng nói: “Khi còn nhỏ, thân thể muội rất yếu ớt, Tam sư tỷ bèn nhờ các sư thúc Thể tu dạy muội một ít công pháp cơ sở của Thể tu để cường thân kiện thể, cho nên muội từng học một ít bản lĩnh Thể tu.”

Chư Tụ sửng sốt.

Bên tai, giọng tiểu sư muội lên lên xuống xuống.

“Nhưng khi còn nhỏ, một đoạn thời gian rất dài, muội đều cho rằng đây chỉ là các sư thúc có lòng tốt. Bởi vì trước giờ Tam sư tỷ chưa từng nói đến chuyện này với muội. Nếu không phải lần này trước khi đi bí cảnh, Triệu sư tỷ ngẫu nhiên nhắc đến Tam sư tỷ khi nói chuyện với muội, muội thậm chí không hề biết Tam sư tỷ từng giúp muội.”

Chư Tụ ngây ra.

Nàng không khỏi nhớ đến, trước khi đến bí cảnh này, tiểu sư muội từng cố ý đi tìm nàng nói muốn nàng đi tìm tam sư muội với mình để nói lời cảm ơn với tam sư muội.

Ai biết khi đó tam sư muội đã khởi hành đi bí cảnh.

Lấy tính cách tiểu sư muội, từ trước đến nay sẽ không đi đến nơi đông người như bí cảnh, nhưng lần này vì đuổi theo tam sư muội mà mạnh mẽ cắn răng đi cùng bọn họ đến đây.

Hóa ra là vì nguyên nhân này.

Nhưng, khi tiểu sư muội còn nhỏ, tam sư muội mới bao tuổi chứ?

Tam sư muội chỉ lớn hơn tiểu sư muội có hai tuổi mà thôi.

Khi đó nàng đang làm gì chứ?

Chư Tụ mím môi, lại một lần cảm thấy kiếp trước mình thật sự chẳng làm nên trò trống gì.

Lúc niên thiếu, nàng tôn thờ sư tôn. Sư tôn muốn nhìn thấy nàng có dáng vẻ gì, nàng bèn sống thành dáng vẻ đó.

Sư tôn muốn làm thầy trò, nàng toàn tâm toàn ý kính y làm sư tôn.

Sau đó nàng quả thực biến thành dáng vẻ mà sư tôn muốn nhìn thấy.

Có lẽ là quá giống, y muốn làm thầy trò, lại không muốn chỉ làm thầy trò.

Nàng tận mắt nhìn thấy y giãy giụa và lún sâu.

Nhưng nàng lại là người lún càng sâu hơn, bởi vì kiếp trước, từ lúc sinh ra đến khi chết đi nàng đều chỉ có sư tôn. Sư tôn không muốn làm thầy trò, nàng làm chuyện cả thiên hạ không tán thành.

Nàng cho rằng đó gọi là lưỡng tình tương duyệt, nhưng lại tận mắt nhìn thấy sư tôn vừa cầm lòng không đậu vừa không ngừng giãy giụa.

Nàng cho rằng y giãy giụa là lễ pháp thế tục, là cách biệt thầy trò.

Vì thế nàng tự xin rời khỏi sư môn.

Tu Chân Giới có xuất sư, nhưng xuất sư chỉ là rời khỏi sư môn tự lập môn hộ, sư tôn lại vẫn là sư tôn, một ngày vi sư cả đời vi phụ.

Muốn thoát khỏi danh phận thầy trò, chỉ có hoàn toàn thoát khỏi sư môn.

Ví dụ như, vứt bỏ danh phận thầy trò, cũng vứt bỏ những gì đã học cả đời.

Nàng cảm thấy không sao cả, sư tôn cứu tính mạng nàng, theo lý nàng nên báo đáp, cho dù y muốn nàng.

Nàng cười nói: “Bản lĩnh không có còn có thể học lại, nhưng là từ nay về sau, sư tôn có thể quang minh chính đại nắm tay của ta.”

Sư tôn im lặng một lát rồi nói: “Được.”

Y đồng ý.

Chư Tụ cho rằng nàng đã đi 99 bước rồi, y sẽ đi một bước cuối cùng kia.

Nàng tự xin rời khỏi sư môn, Chưởng môn thương tiếc nàng, chỉ phế đi một nửa tu vi của nàng, ra lệnh cho nàng không được tiếp tục dùng công pháp Vô Lượng Tông.

Nàng rời khỏi Vô Lượng Tông, chờ y đi một bước cuối cùng.

Sau đó lại nghe được tin y phong trần mệt mỏi đón thanh mai giả chết kia của y về.

Thế nàng mới biết sư tôn mà nàng nhìn cả đời, từ đầu tới cuối nhìn đều không phải nàng.

Cuối cùng, nàng vẫn không thể chờ được y đến tìm nàng, lại mang theo một nửa tu vi còn sót lại chờ được tà tu dẫn yêu thú bạo động đánh úp vào thành trấn mà nàng ở tạm.

Lúc kiếm của tà tu đâm qua trái tim nàng, nàng mới cảm thấy cả đời này của mình buồn cười.

Hoang đường dữ dội.

Chư Tụ hít sâu một hơi, tiếp tục nhớ về kiếp trước của mình gần như cảm thấy hổ thẹn.

Đây là có lẽ là yêu đương mù quáng trong miệng sư muội.

Ngoài tình yêu ra, nàng còn làm được gì?

Nàng lẩm bẩm: “Tam sư muội rất tốt, tốt hơn tỷ.”

Úc Tiêu Tiêu đột nhiên kéo ống tay áo của nàng một cái.

Nàng nói: “Sư tỷ, tỷ cũng rất tốt.”

Chư Tụ nhắm mắt rồi lại mở ra, chém đinh chặt sắt nói: “Tỷ sẽ tốt, chúng ta đều sẽ tốt.”

Nàng thoả thuê mãn nguyện, sải bước về phía trước, lại đột nhiên giẫm phải cái gì đó.

Nàng cúi đầu nhìn chỉ thấy một cục đá phát sáng.

Chư Tụ nói theo bản năng: “Đây là...”

Úc Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua, nói: “Hẳn là người kia làm rơi xuống, ban đầu chúng ta đến đây không có thứ này.”

Chư Tụ nghe vậy, theo bản năng nhặt lên.

Vì thế ngay sau đó, lốc xoáy màu đen lại lần nữa xuất hiện, hút thẳng Chư Tụ vào trong.

Úc Tiêu Tiêu kinh hãi, tiến lên giữ chặt Chư Tụ: “Sư tỷ...”

Hai người cùng nhau biến mất ở bên trong lốc xoáy.

Khi lại lần nữa đặt chân, hai người xuất hiện ở trong một địa phương mông lung sương mù.

Chư Tụ nhanh chóng rút kiếm ra, lạnh lùng nói: “Đây hẳn là chỗ vừa rồi đầu heo... công tử kia bị kéo vào, chúng ta cẩn thận.”

Nhìn dáng vẻ thê thảm của đầu heo kia thì biết nơi này tuyệt đối không đơn giản, trong lòng Chư Tụ đầy cảnh giác.

Cùng lúc đó, trong sương mù mông lung đầy mờ ảo đột nhiên xuất hiện một bóng hình.

Cả người Chư Tụ lập tức căng lên.

Úc Tiêu Tiêu cũng rất căng thẳng.

Trong sự cảnh giác của hai người, bóng dáng kia lộ ra gương mặt thật.

Đó là một quái vật hình thể kỳ lạ, trên đầu đội mũ giáp tam giác.

Chư Tụ kinh hãi: “Đây là cái gì!”

Úc Tiêu Tiêu lại nhẹ nhàng thở ra: “Không phải người sống! Tốt quá!”

Cảm xúc nhảy nhót trong giọng nói của nàng ấy quá chân thật, trong chốc lát, Chư Tụ ngây ra, đầu tam giác kia cũng ngây ra.

Chư Tụ: “...”

Không phải người sống, nàng ấy không sợ, là người sống, bệnh sợ xã hội của nàng dưới một đấm có thể bay một người. Nhìn từ góc độ nào đó, Chư Tụ cảm thấy sư muội này của mình quả thực vô địch!

Đột nhiên lại cảm thấy đầu tam giác kia không còn quá quái dị nữa.

Đầu tam giác và hai sư tỷ muội mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.

Chư Tụ đang muốn mở miệng hỏi rốt cuộc thứ này là gì, toàn bộ không gian đột nhiên chấn động.

...

Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong hợp lực lấy hộp trên phát quan tượng đá xuống.

Sau đó hai người thành kính vái lạy tượng đá tiền bối, hy vọng đối phương không trách tội.

Tống Nam Thời quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Giang Tịch vẫn đắm chìm ở trong Vô Tự Thiên Thư không thể tự kiềm chế bèn nghiên cứu hộp gỗ kia với Vân Chỉ Phong trước.

Thấy được hộp gỗ truyền thừa chuẩn bị cho mình kia, bước đầu tiên tất nhiên là phải mở ra trước.

Tống Nam Thời theo bản năng duỗi tay mở, mở không ra.

Nàng nhìn khắp một lượt, phát hiện hộp gỗ này cũng không có khóa, là một hộp gỗ hoàn chỉnh.

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi nói với Vân Chỉ Phong: “Hỗ trợ.”

Vân Chỉ Phong cạn lời, nhưng dưới sự thúc giục của Tống Nam Thời nhưng vẫn vươn tay ra.

Vì thế, hai người, một người túm đầu này hộp, một người túm đầu kia hộp, kéo ra như kéo co.

Tống Nam Thời dùng hết sức bình sinh, Vân Chỉ Phong không khỏi cũng tăng sức. Sau đó kết quả chính là Tống Nam Thời bị Vân Chỉ Phong kéo bay, Vân Chỉ Phong không kịp thu lực, cả người ngã ra phía sau.

Tống Nam Thời cùng với hộp, “Bộp” một tiếng đâm vào ngực Vân Chỉ Phong.

Nàng bị đập đầu óc choáng váng, Vân Chỉ Phong không chịu nổi, mở miệng đang muốn bảo Tống Nam Thời nhanh đứng lên, phía sau đã truyền đến giọng nghẹn họng trân trối của Giang Tịch: “Ngươi, các ngươi đang làm gì!”

Vân Chỉ Phong: “...”

Tống Nam Thời: “...”

Lại nữa!

Liễu lão nhân đến lời thoại cũng không đổi: “Không nhìn thấy! Không nhìn thấy.”

Tống Nam Thời hít sâu một hơi.

Nàng cảm thấy, cùng một kịch bản, một lần còn được, ngươi làm nhiều lần là thành không lễ phép!

Nàng dứt khoát chửi ầm lên: “Chúng ta có thể làm gì! Giang Tịch! Đầu óc huynh bị nước vào à!”

Giang Tịch: “...”

Hắn ngượng ngùng bật cười, vội vàng tiến lên đỡ hai người dậy.

Liễu lão nhân ở sau cười ha ha, cho dù ai xui xẻo, ông ấy đều vui vẻ, thuần túy là người hóng việc vui.

Lúc Vân Chỉ Phong được nâng dậy, sắc mặt không quá tự nhiên, cũng không biết có phải bị đập vào đâu hay không.

Tống Nam Thời nhìn thoáng qua, quyết định không hỏi vấn đề có khả năng liên quan đến cân nặng của mình.

Nàng nhìn thoáng qua Giang Tịch, dứt khoát đưa hộp cho hắn, nói: “Huynh xem có mở ra được không.”

Giang Tịch và Tống Nam Thời không hổ là sư huynh muội, phản ứng đầu tiên chính là dùng sức lớn mở ra.

Không có kết quả.

Giang Tịch gãi đầu, nhìn thoáng qua bức tượng đá, chợt thông minh nói ngay: “Huynh gỡ trọng kiếm tiền bối để lại xuống trước, có khi có thể chém mở được hộp.”

Tống Nam Thời liếc hắn một cái: “Vậy huynh thử xem.”

Giang Tịch nghe vậy, cực kỳ tự tin đi lên lấy trọng kiếm.

Tay hắn cầm vào chuôi kiếm, trọng kiếm hoạt động, phát ra âm thanh nặng nề.

Giang Tịch hoàn toàn nâng trọng kiếm lên, đang muốn nói gì, cả người lại đột nhiên khựng lại.

Cùng lúc đó, toàn bộ không gian biến đổi, cảnh tượng xung quanh đột nhiên chao đảo.

Hai người cùng nhau nhìn qua, sắc mặt Vân Chỉ Phong nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Sư huynh của ngươi ngộ đạo.”

Tống Nam Thời nghe vậy kinh hãi, dứt khoát ôm hộp vào lòng mình, cũng không quan tâm có thể mở ra không, xắn tay áo tiến lên muốn dọn đại sư huynh vẫn không nhúc nhích đi, còn gọi Vân Chỉ Phong: “Nhanh lên! Hỗ trợ!”

Vân Chỉ Phong ngây ra: “Làm sao vậy?”

Tống Nam Thời chém đinh chặt sắt: “Đợi chút nữa, chắc chắn sẽ có người đến cướp kiếm của đại sư huynh.”

Vân Chỉ Phong đầu tiên là nghi ngờ: “Đây là không gian truyền thừa, sao lại có người khác tiến vào?”

Sau đó đột nhiên nhớ đến gì đó, nghiêm túc nói: “Ngươi tính ra được?”

Tống Nam Thời: “...”

Cái này còn cần phải tính à?

Thiên thư là một nửa truyền thừa, trọng kiếm là một nửa truyền thừa. Long Ngạo Thiên lấy được truyền thừa hoàn chỉnh đi vào ngộ đạo, đúng là cơ hội nhân lúc yếu mà vào, không sắp xếp vai ác đến cướp đồ quả thực không có thiên lý.

Hai người qua đường Giáp bọn họ tám phần chính là chắn tai ương cho Long Ngạo Thiên. Nếu kẻ địch quá mạnh, chờ bọn họ bị gϊếŧ, Long Ngạo Thiên có thể trực tiếp mở ra hình thức tế đồng đội pháp lực vô biên.

Tống Nam Thời rất rõ mấy kịch bản này.

Mắt thấy bởi vì Long Ngạo Thiên đột phá mà toàn bộ không gian truyền thừa đều có phần không xong, Tống Nam Thời đánh giá bọn họ có thể nhân cơ hội trực tiếp chạy ra, để vai ác chuẩn bị cướp đồ vồ hụt.

Thời gian không đợi người, nàng tiến lên chuẩn bị dọn người.

Ai biết vai ác đến nhanh như vậy.

Tống Nam Thời còn chưa dọn người xong, đã thấy một đầu heo hung thần ác sát trạng thái điên khùng từ phía Tàng Thư Các chạy ra

Tống Nam Thời thấy thế kinh hãi, buột miệng thốt ra nói: “Là heo yêu?!”

“Heo yêu” kia ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của Tống Nam Thời, trong nháy mắt bộ mặt dữ tợn.

Giọng gã từng từ đầy máu tanh: “Tống! Nam! Thời!”

Tống Nam Thời càng khϊếp sợ: “Heo yêu này còn biết ta?”

Ánh mắt “Heo yêu” nhìn về phía nàng muốn phun lửa.

Vẫn là ánh mắt Vân Chỉ Phong tốt hơn, hắn bình tĩnh nói: “Tống Nam Thời, ngươi từ từ, người này hơi quen mắt.”

Hắn nhíu mày nhìn kỹ, ngay sau đó chắc chắn: “Quyết Minh Tử!”

Tống Nam Thời ở Tàng Thư Các nửa năm, đầu đầy dấu chấm hỏi: “Ai là Quyết Minh Tử?”

Vân Chỉ Phong dừng một chút, nói: “Gối đầu.”

Tống Nam Thời bừng tỉnh nhớ ra.

Là gối đầu huynh!

Sau đó nàng nhìn gã với ánh mắt khác lạ.

Vai ác đến cướp cơ duyên của Long Ngạo Thiên là gối đầu huynh?

Như vậy, từ khi bắt đầu vào bí cảnh, vị gối đầu huynh này vẫn đi theo bọn họ, mục đích thật sự chẳng lẽ là đại sư huynh?

Tống Nam Thời suy đoán vẩn vơ không có mục đích.

Mà Quyết Minh Tử thấy bọn họ nói chuyện không coi ai ra gì, trong chốc lát muốn hộc máu mấy lần.

Gã nhìn Tống Nam Thời, trong giọng nói đầy phẫn hận: “Sáu tháng! Suốt sáu tháng!”

Tống Nam Thời nghe đầy mờ mịt.

Sáu tháng cái gì?

Sau đó nghe gối đầu huynh nói tiếp: “Ta ở chỗ tên là Silent Hill kia suốt sáu tháng!”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn gã.

Ngay sau đó, trong giọng nói của nàng mang theo vẻ kính trọng buột miệng thốt ra: “Ở Silent Hill suốt sáu tháng, thế mà ngươi không điên cũng không ngốc. Huynh đệ, ngươi trâu bò!”

Nàng giơ ngón tay cái lên với gã.

Quyết Minh Tử thấy thế, cuối cùng phun ra một búng máu!

Gã không biết rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì!

Một Luyện Khí Kỳ nho nhỏ, đầu tiên lừa gã vào đàn ong Quỷ Vương, sau đó lừa gã vào Silent Hill.

Có quỷ mới biết sáu tháng ở Silent Hill kia, gã đã sống thế nào!

Thật vất vả! Gã tìm được cơ hội đi ra ngoài, nghĩ mình có thể canh giữ ở bên ngoài bí cảnh ôm cây đợi thỏ. Ai biết lại bị người ta đấm bay vào lại!

Gã nghiến răng nghiến lợi: “Tống Nam Thời! Ngươi!”

Tống Nam Thời vội vàng lui về phía sau hai bước, cảnh giác: “Ngươi làm gì? Ngươi đừng ăn vạ!”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn hít sâu một hơi.

Giờ này phút này, hắn vô cùng may mắn mình là bạn với Tống Nam Thời mà không phải kẻ địch của nàng.

Nếu không, hắn cảm thấy nguyên nhân mình chết nhất định là tức chết.

Ngực Quyết Minh Tử phập phồng kịch liệt, gã nhắm chặt mắt lại, sắp cách tức chết chỉ có một bước xa.

Sau đó gã lại đột nhiên cười lạnh.

Gã nói: “Nhanh mồm dẻo miệng. Vậy để cho các ngươi cười nhiều thêm chốc lát. Ta xem chút nữa, ngươi còn cười được không!”

Tống Nam Thời nghe vậy nhíu mày, nói thẳng: “Ngươi đến cướp cơ duyên của sư huynh à?”

Tầm mắt Quyết Minh Tử dừng ở trên người Giang Tịch đang ngộ đạo.

Ngay sau đó trên mặt gã xuất hiện vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Loại cơ duyên này, cũng xứng để ta cướp?”

Tống Nam Thời còn chưa kịp tự hỏi ý trong lời gã, nghe thấy Liễu lão nhân vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên nói: “Tống Nam Thời, đồ nhóc con nhà ngươi! Con hàng này nhằm vào ngươi đấy! Còn không mau chạy!”

Ngay sau đó, giọng Quyết Minh Tử vang lên.

“Đồ trong ngực ngươi, giao ra đây.”

Gã không nhằm vào cơ duyên của Long Ngạo Thiên.

Gã nhằm vào cơ duyên của Tống Nam Thời.

Thế thì... chuyện lớn rồi.

Cơ duyên truyền thừa trong ngực này đều phải nhờ địa bàn người khác rốt cuộc là thứ gì, có thể làm Quyết Minh Tử theo từ ngoài bí cảnh vào đến đây?

Còn nữa... bí cảnh Bạch Ngô nổi tiếng là truyền thừa của vị đại năng Kiếm tu kia. Sao Quyết Minh Tử biết ở đây còn truyền thừa ở ké bí cảnh?

Trong lòng Tống Nam Thời quanh co lòng vòng, trên mặt lại càng thêm bình tĩnh.

Chạy thì không kịp rồi, dẫu sao vẫn còn đại sư huynh đang ngộ đạo ở chỗ này.

Vân Chỉ Phong che ở trước mặt nàng, nàng nhờ Vân Chỉ Phong che mà móc hộp gỗ ra.

Nàng nói: “Ngươi muốn cái này?”

Đôi mắt Quyết Minh Tử lập tức đầy lửa nóng, vội không chờ nổi nói: “Đưa nó cho ta!”

Tống Nam Thời suy tư: “Xem ra nó rất quan trọng?”

Thứ quan trọng như vậy, làm sao thể mở ra đây?

Nếu nàng đã qua thử thách, vậy tất nhiên là có thể mở ra.

Nhưng vị tiền bối truyền thừa này nghèo thành như vậy, tám phần sẽ không tiêu phí linh thạch làm trận pháp gì đó để thử nàng tiếp.

Như vậy, phương pháp mở hộp, tất nhiên ở trên người nàng.

Lúc này, Quyết Minh Tử đã nói: “Ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Tống Nam Thời đột nhiên vươn tay, móc ra cục đá phát sáng đưa nàng vào đây từ trong túi áo.

Sau đó nàng hỏi: “Vân Chỉ Phong, ngươi có thể chặn gã bao lâu?”

Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nói: “Chờ ngươi mở hộp này ra thì vẫn được.”

Tống Nam Thời: “Xong việc cho ngươi linh thạch.”

Vân Chỉ Phong lại nói: “Không cần linh thạch của ngươi.”

Dứt lời, trong tiếng rống giận dữ của Quyết Minh Tử, hắn dứt khoát ném kiếm vọt lên.

Tống Nam Thời không dám lề mề, dứt khoát ấn cục đá trong tay lên hộp.

Trong nháy mắt, ánh sáng bùng lên.

Cùng lúc đó, Liễu lão nhân chợt nói: “Còn máu ngươi nữa.”

Tống Nam Thời khựng lại sau đó cắn ngón tay, nhỏ máu lên.

Ngay sau đó, “lạch cạch” một tiếng.

Tống Nam Thời nhận ra hộp đã mở.

Nàng duỗi tay muốn mở hộp ra.

Đúng lúc này, Quyết Minh Tử đột nhiên nói: “Tống Nam Thời, ta khuyên ngươi nghĩ kỹ.”

Thấy Tống Nam Thời không để ý đến gã. Gã vừa đối phó với Vân Chỉ Phong, vừa cắn răng nói: “Ta từng để lại nguyền rủa trên thứ đồ kia. Trừ ta ra, ai cầm lấy thứ đồ đó, người đó sẽ mất đi thứ quan trọng nhất của mình!”

Tay Tống Nam Thời khựng lại.

Nhưng không phải nàng sợ.

Nàng chỉ nghĩ nếu gã đã một lòng muốn cái hộp này, hiển nhiên là chưa từng có được hộp này.

Vậy gã làm thể nào để lại nguyền rủa với đồ trong hộp?

Bí cảnh Bạch Ngô 50 năm mở ra một lần, chẳng lẽ 50 năm trước, gã đã tới?

Nhưng nếu đã tới, còn để lại nguyền rủa, vì sao không mang hộp đi?

Không! Nếu gã đã sớm đến đây thì ngay từ đầu sẽ đi thẳng đến chỗ này, mà không phải vẫn luôn đi theo nàng sau khi vào bí cảnh.

Đây là lần đầu tiên gã đến đây.

Như vậy cái gọi là nguyền rủa được để lại thế nào?

Sớm hơn nữa? Sớm chừng nào nhỉ?

Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều.

Động tác trên tay nàng không dừng lại, vừa với vào trong hộp vừa chậm rãi nói: “Xin lỗi nhé! Ta cũng không có thứ gì quan trọng nhất, cũng không có người nào mà không phải hắn thì không thể.”

Dứt lời, tay nàng chạm vào thứ gì đó, nàng rút mạnh ra.

Một thứ giống như la bàn xuất hiện ở trong tay nàng, trên la bàn là một đồ án hình bát quái. Giờ phút này, tám phương vị bát quái, chỉ có quẻ Ly phát sáng.

Tên của thứ này trong nháy mắt xuất hiện ở trong đầu nàng.

Mệnh bàn.

Ngón tay Tống Nam Thời run nhè nhẹ, theo bản năng duỗi tay, chạm vào quẻ Ly phát sáng kia.

Mà cùng lúc đó, Tống Nam Thời bỗng nhiên phát hiện, hình như nhẫn trữ vật của nàng thiếu thứ gì đó.

Nàng ngẩng phắt đầu.

Cùng thời gian, trong tay Quyết Minh Tử có thêm một cái túi trữ vật.

Gã thấy thế nhanh chóng lui về phía sau tránh thoát công kích của Vân Chỉ Phong, nhìn đồ trong tay cười lạnh nói: “Không có thứ gì quan trọng nhất? Để ta nhìn xem thứ quan trọng nhất của ngươi là cái gì? Nếu ngươi còn muốn nó thì ta sẽ bắt ngươi đổi...”

Gã vừa nói vừa mở túi trữ vật ra.

Sau đó gã cứng đờ.

Ngay sau đó, giọng gã chợt cao vống lên: “Linh thạch! Vì sao lại là linh thạch!”

Sao lại là thứ vô dụng linh thạch này chứ!

Nhưng Vân Chỉ Phong vừa nghe thấy linh thạch, trong lòng hơi giật mình, cảm thấy chuyện hôm nay sợ là không thể yên được.

Hắn quay đầu lại, cố gắng bình tĩnh nói: “Tống Nam Thời, ngươi nghe ta nói, ngươi đừng xúc động...”

Tống Nam Thời mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chằm chằm túi trữ vật đựng linh thạch trong tay Quyết Minh Tử, sắc mặt lạnh đến làm cho người ta sợ hãi.

Nàng đã ý thức được tình cảnh hiện giờ của mình.

Hôm nay, nàng phải đánh vì linh thạch!

Thành thì cùng nhau cướp của Quyết Minh Tử, bại thì hoàn toàn là kẻ nghèo hèn!

Tay nàng chậm rãi dừng ở trên mệnh bàn.

“Ly Vi Hỏa!”

Ánh lửa đầy trời bùng lên cao!

Linh thạch tế trời, pháp lực vô biên.

Tống Nam Thời xông lên!

Ở bên cạnh, Liễu lão nhân xem say mê.

Ông ấy vừa nhìn Tống Nam Thời đại hiển thần uy vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua đứa ngốc nhà mình không cơ hội “Đồng đội tế trời pháp lực vô biên”.

Ông ấy hùng hổ đá Giang Tịch một cái, nói: “Ta cần ngươi làm gì chứ!”