Giang Tịch trơ mắt mà nhìn Tống Nam Thời một giây đồng hồ trước còn đang ôm vẻ “Hai vạn sách ngang với muốn mạng ta”, một giây sau bộc phát nhiệt tình học tập cực lớn.
Hắn trợn mắt há hốc mồm.
Mắt thấy Tống Nam Thời xắn tay áo thật sự muốn đi “Dọn lên năm cân sách khai vị”, hắn vội vàng tiến lên ngăn nàng lại, nói cho hết biện pháp mà mình còn chưa kịp nói ra.
Hắn nói: “Sư muội, hai vạn sách này đúng là khá làm khó người khác. Muội đừng ép buộc bản thân như vậy, chúng ta lại không phải đến bước đường cùng. Thật ra chỗ huynh có một trận pháp, tuy rằng lấy năng lực hiện tại của chúng ta không thể phát động, nhưng chỉ cần chúng ta góp ra hai mươi vạn linh thạch mạnh mẽ khởi động trận pháp, là có thể trực tiếp phá nơi này!”
Nói xong, hắn lộ ra nụ cười tự tin: “Hai mươi vạn linh thạch mà thôi! Ba người chúng ta tùy tiện góp là ra mà phải không? Có câu là trời sinh ta ắt có chỗ dùng, ngàn vàng tan hết còn kiếm được, tiền tài là vật ngoài thân...”
Hắn còn chưa nói xong, trên mặt Tống Nam Thời treo lên nụ cười ôn hòa mà không mất lễ phép.
Nàng duỗi tay, kiên định đẩy tay hắn ra.
Nàng nói: “Sư huynh, huynh không hiểu.”
Giang Tịch đầy mờ mịt, theo bản năng nói: “Huynh có gì không hiểu? Không phải muội rất không thích đọc sách à? Nhị sư muội nói mỗi lần trước khi muội kiểm tra đều ba ngày không ngủ lâm thời ôm chân Phật...”
Hắn tồng tộc tuôn hết gốc gác của Tống Nam Thời ra.
Liễu lão nhân: “Ha ha ha ha ha ha!”
Ông ấy lớn tiếng cười nhạo, vừa cười nhạo còn vừa chỉ chỉ trỏ trỏ Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng duy trì nụ cười lễ phép trên mặt, nhanh chóng nói: “Muội thích học tập, học tập làm muội vui sướиɠ!”
Nói xong, nàng dứt khoát kiên quyết xoay người đi về phía kệ sách.
Liễu lão nhân còn đang cười ha ha, cực kỳ độc ác nói: “Nhìn tiểu nha đầu này học tập cũng làm ta vui sướиɠ! Vui sướиɠ - Vui sướиɠ! Đẹp cả đôi đàng! Đây không phải là cực kỳ vui mừng à!”
Giang Tịch: “...”
Hắn chỉ có thể may mắn sư muội mình không nghe thấy tiểu lão đầu này nói.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Vân Chỉ Phong từ đầu tới cuối cũng không tham dự thảo luận, muốn nghe ý kiến của hắn.
Ai biết Vân Chỉ Phong há mồm là hỏi: “Ngươi nói hai mươi vạn linh thạch?”
Giang Tịch mờ mịt: “Đúng vậy, hai mươi vạn linh thạch, cũng không quá nhiều, tùy tiện góp là được mà nhỉ?”
Vì thế Vân Chỉ Phong không khỏi im lặng.
Đổi thành Vân Chỉ Phong - Kỳ Lân Tử ba tháng trước, hắn cũng sẽ cảm thấy phương pháp này không tồi.
Tàng Thư Các này chỉ thử thách bọn họ làm thế nào đi ra ngoài, lại không phải thử thách bọn họ dùng phương thức cụ thể gì đi ra ngoài, mạnh mẽ xông ra cũng là một con đường, chưa chắc đã có nghĩa là bỏ truyền thừa.
Nhưng đó là Vân Chỉ Phong của ba tháng trước.
Vân Chỉ Phong của hiện tại đã trưởng thành.
Vì thế hắn im lặng một lát, lạnh mặt gật đầu nói: “Phương pháp của ngươi đúng là không tồi.”
Nghe vậy, Giang Tịch đang hoài nghi cuộc đời không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói: “Đúng không, ngươi cũng cảm thấy...”
Hắn còn chưa nói xong, Vân Chỉ Phong đã ngắt lời hắn, nói: “Nhưng ta chọn theo Tống Nam Thời.”
Giang Tịch: “???”
Vân Chỉ Phong: “Học tập, cũng làm ta vui sướиɠ.”
Giang Tịch: “...”
Hắn đầy mờ mịt.
Đúng lúc này, Tống Nam Thời ở bên kia cao giọng nói: “Vân Chỉ Phong, giúp đỡ! Ta muốn gặm xong năm cân sách này trong nửa canh giờ!”
Nàng nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt dữ tợn.
Vân Chỉ Phong nhấc chân: “Cùng nhau.”
Hai người cùng nhau học tập làm mình vui sướиɠ.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Giang Tịch, Liễu lão nhân cười hì hì, nói: “Thiểu số với đa số, ngươi còn chờ gì nữa? Còn không mau học tập làm mình vui sướиɠ.”
Giang Tịch ngẩng đầu liếc bọn họ một cái.
Hai người, một người bộ mặt dữ tợn, một người vẻ mặt nghiêm túc, cũng không phải dáng vẻ rất vui sướиɠ.
Giang Tịch cảm thấy có lẽ định nghĩa của mình với vui sướиɠ có vấn đề.
Hắn mờ mịt đi đến bên một kệ sách, chọn một quyển sách chuẩn bị đọc trước xem.
Nhưng hắn còn chưa mở trang đầu tiên ra thì nghe thấy Liễu lão nhân chợt nói: “Sư muội kia của ngươi có thể thấy được ta.”
Lần này ông ấy không dùng giọng điệu nghi vấn mà là vô cùng khẳng định chém đinh chặt sắt.
Tay Giang Tịch run lên, kém tí nữa đã xé đôi quyển sách.
Hắn sợ hãi, nhìn trái xem phải, không khỏi hạ giọng nói: “Chừng nào thì ông phát hiện? Có chứng cứ gì không? Vì sao ta không phát hiện gì?”
Liễu lão nhân nghe vậy cười nhạo một tiếng, nói: “Chờ ngươi phát hiện, thế không biết chờ đến ngày tháng năm nào nữa!”
Lúc này Giang Tịch cũng không thèm so đo ông ấy công kích cá nhân với mình, bởi vì tuy rằng hắn biết Liễu lão nhân rất không đàng hoàng trên việc nhỏ, nhưng chưa bao giờ nói bậy trên những việc lớn.
Điều này không giống với lần trước ông ấy sinh ra nghi ngờ sư muội.
Nếu ông ấy có thể không chút do dự chứng thực sự nghi ngờ, vậy chứng minh ông ấy có phát hiện nào đó mang tính thực chất.
Hắn dừng một chút, trong giọng điệu đầy nghi hoặc: “Nhưng mà... sao có thể! Không phải ông nói ông bị nhốt ở trong ngọc bội ngàn năm mà không ai có thể thấy được ông à? Ta vẫn là sau khi ký huyết khế ngoài ý muốn với ông mới có thể thấy được ông, sư muội có chỗ đặc biệt nào...”
Liễu lão nhân vuốt cằm, cũng nói: “Đúng vậy, ta cũng rất nghi hoặc, nàng có chỗ đặc biệt nào.”
Vì thế hai người đều dần im lặng.
Giang Tịch vò đầu bứt tai suy nghĩ, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại mỗi lời nói, hành động của mấy ngày này, muốn phát hiện ra dấu vết để lại.
Sau đó hắn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Cuối cùng, vẻ mặt hắn cổ quái nhìn về phía Liễu lão nhân, đột nhiên hỏi: “Ông phát hiện sư muội có thể nhìn thấy ông từ khi nào?”
Liễu lão nhân ngẫm nghĩ rồi nói: “Đại khái là sau khi vừa vào ảo cảnh thì đã có điều hoài nghi?”
Giang Tịch: “...”
Trong đầu hắn nhớ lại sau khi vào ảo cảnh, Liễu lão nhân lần lượt cười nhạo, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, xem náo nhiệt với sư muội.
Vào lúc không biết gì, hắn cho rằng Liễu lão nhân chỉ thuần túy nhàn rỗi không có việc gì tự tìm việc vui.
Nhưng mà hiện tại...
Sư muội có thể thấy ông ấy.
Nhưng ông ấy biết.
Sư muội không biết ông ấy biết.
Ông ấy nào phải tìm việc vui, rõ ràng là ông ấy tìm vui nơi sư muội!
Trước mắt Giang Tịch tối sầm.
Không lâu trước, hắn còn đang suy nghĩ, may sư muội không nghe thấy Liễu lão nhân đang nói gì.
Mà hiện tại xem ra, người ngây thơ quả nhiên chỉ có mình hắn.
Lúc này, Liễu lão nhân còn cười hì hì nói: “Ngươi không cảm thấy, sư muội ngươi nghe ta cười nhạo nàng nhưng vì giả vờ không nghe thấy còn không thể cãi lại nhìn rất thú vị à?”
Nói xong, ông ấy bay thẳng về bên chỗ Tống Nam Thời, trong miệng lải nhải: “Không được! Ta phải đi nhìn xem nha đầu này còn có việc vui nào để xem nữa.”
Giang Tịch lạnh mặt.
Hắn không thấy thú vị, hắn chỉ cảm thấy Liễu lão nhân không cứu được.
Hắn im lặng một lát, bắt đầu nghiêm túc suy xét một ngày kia sau khi việc bại lộ, hắn nên phủi sạch quan hệ với Liễu lão nhân thế nào.
...
Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong tự tìm một cái ghế dựa, ngồi đọc sách với nhau.
Ban đầu, dưới sự uy hϊếp của hai mươi vạn linh thạch, Tống Nam Thời như bị tiêm máu gà, hận không thể đọc nhanh như gió, trong nháy mắt đọc xong hai vạn sách.
Sau đó tiểu lão đầu kia lại đến nữa.
Ông ấy đi tới đi lui giữa nàng và Vân Chỉ Phong, nhìn cái này xem cái kia, không thấy ông ấy hỗ trợ cái gì, bắt đầu khoa tay múa chân chỉ điểm giang sơn.
Tống Nam Thời bị ông ấy phiền đến không xem nổi một chữ.
Vân Chỉ Phong cũng nhăn mày. Tuy rằng hắn không nhìn thấy cũng không nghe thấy Liễu lão nhân, nhưng vẫn không khỏi hỏi: “Tống Nam Thời, bên trong truyền thừa của đại năng thế mà cũng có muỗi à?”
Tống Nam Thời đờ mặt nói: “Đồ con muỗi này chỗ nào cũng có, rất phiền người. Ai biết nơi này có thể có muỗi hay không.”
Vân Chỉ Phong nhíu mày, từ nhẫn trữ vật móc dược liệu đuổi muỗi hắn hái ở bên ngoài ra đốt.
Tống Nam Thời nhìn, cũng hận không thể ngay bây giờ nghiên cứu ra dược liệu chuyên môn xua đuổi người như tiểu lão đầu kia.
Vân Chỉ Phong đốt dược liệu đuổi muỗi xong, nhớ ra hình như sau khi mình gặp được đại sư huynh của Tống Nam Thời thì bên cạnh mới luôn xuất hiện tiếng muỗi vo ve, không kiềm được nói: “Đại sư huynh nhà ngươi dường như rất hút muỗi.”
Vì thế, Giang Tịch sợ Liễu lão nhân làm quá phận gây ra thảm án nên mới đuổi theo sang đây thì nghe được lời này.
Sư muội còn gật đầu nói: “Đại sư huynh luôn luôn khá thích hút muỗi.”
Giang Tịch: “...”
Tống Nam Thời còn quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Đúng không, đại sư huynh.”
Giang Tịch căng da đầu: “Có… có lẽ.”
Xong rồi, hắn đã bị liên lụy rồi.
Tống Nam Thời là người vô tội bị liên lụy, buông sách để mình bình tĩnh lại.
Một lát sau, nàng bình tĩnh lại, chỉ số thông minh cũng theo đó bị thu hồi.
Nàng nhìn sách trong tay, lại nhìn kệ sách rậm rạp phía sau, đột nhiên ném sách, xem từng kệ sách giống như cưỡi ngựa xem hoa.
Vân Chỉ Phong và Giang Tịch thấy thế liếc nhau, cũng đi theo.
Sau đó bọn họ thấy Tống Nam Thời càng xem nhăn chặt mày.
Liễu lão nhân chọc Giang Tịch, cố ý nói: “Hỏi sư muội ngươi xem phát hiện cái gì?”
Trong lòng Giang Tịch phỉ nhổ Liễu lão nhân đã biết còn giả bộ hồ đồ, nhưng nếu sư muội đã giả vờ như không nghe thấy, hắn cũng không tiện vạch trần nàng.
Hắn căng da đầu vừa định mở miệng, đã nghe thấy Tống Nam Thời chợt mở miệng.
Nàng nói: “Ta hoài nghi tuy rằng vị đại năng kia để rất nhiều sách ở chỗ này muốn chúng ta xem, nhưng có lẽ bản thân ông ta chưa từng đọc một quyển nào.”
Giang Tịch nghe mà đầu đầy dấu chấm hỏi, không khỏi nói: “Hả? Đây không phải nơi đại năng cất sách à? Sao sư muội biết ông ta chưa từng đọc.”
Tống Nam Thời im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Bởi vì phàm là ông ta nhìn một cái xem mình để cái gì vào kệ sách, đều sẽ không để loại sách này xuất hiện ở trước mặt hậu nhân.”
Nói xong, nàng tiện tay rút ra một quyển sách từ trong kệ sách.
Giang Tịch và Vân Chỉ Phong thò lại gần nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy phía trên bìa sách hoa hòe loè loẹt viết mấy chữ to.
“Những chuyện bí mật không thể nói của ta và đạo quân”
Hai người: “...”
Giang Tịch lắp bắp muốn cứu vãn mặt mũi cho vị đại năng chưa từng gặp mặt này: “Cái này, cái này có khi là ghi lại việc thú vị của tiền bối và bạn bè của mình. Các ngươi không thể bởi vì tên của nó quá mức... Khụ! Mà suy đoán lung tung!”
Tống Nam Thời nghe vậy dứt khoát mở trang sách ra, đơ mặt đọc to: “Ta gặp được vị đạo quân kia là vào một ngày tháng ba dương xuân bạch tuyết. Năm ấy ta mười bốn tuổi, ngây thơ hồn nhiên, chưa từng nghĩ đến từ đây vị đạo quân kia lại thành tình kiếp cả đời này của ta...”
Vẻ mặt Giang Tịch đau khổ đến vặn vẹo: “Sư muội, muội đừng đọc nữa.”
Tống Nam Thời nghe lời gập sách lại, bình tĩnh nói: “Cho nên, đây hẳn không phải chuyện bí mật không thể nói của vị tiền bối kia với bạn bè vào tuổi mười bốn ngây thơ hồn nhiên chứ.”
Giang Tịch: “...”
Ngây thơ hồn nhiên.
Hắn nhớ đến Vân Chỉ Phong tìm được bức họa kia, nam nhân thô lỗ oai hùng, cho dù thế nào cũng không thể liên hệ bốn chữ này với vị tiền bối kia được.
Tống Nam Thời còn đang sờ cằm nói: “Cho nên, hiện tại có hai khả năng, hoặc là nội tâm vị tiền bối oai hùng kia là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, đam mê xem loại thoại bản tình yêu này, hoặc là bản thân vị tiền bối kia cũng không biết mình để cái gì vào Tàng Thư Các.”
Nét mặt Giang Tịch một lời khó nói hết.
Liễu lão nhân cố ý mỏ hỗn: “Có khi tiền bối kia thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong, nội tâm là thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên.”
Ông ấy nói xong, Tống Nam Thời vẫn có vẻ mặt như thường, Giang Tịch thì hận không thể dứt khoát thu ông lão này lại.
Còn không chờ hắn có động tác, đã nghe thấy Vân Chỉ Phong nói: “Tống Nam Thời nói không sai.”
Trong tay hắn cũng cầm một quyển sách, vẻ mặt phức tạp.
Giang Tịch thò lại gần nhìn thoáng qua.
“Chăm sóc heo mẹ sau sinh”.
Giang Tịch: “...”
Vân Chỉ Phong một lời khó nói hết: “Vị tiền bối kia không thể nội tâm là thiếu nữ mà đồng thời còn là người nuôi lợn tỉ mỉ chứ.”
Giang Tịch không thể biện giải.
Hắn hoang mang nói: “Nếu vị tiền bối kia cũng không biết mình để cái gì trong thư các thì vì sao muốn lấy mấy thứ này ra để kiểm tra chúng ta chứ? Việc truyền thừa há có thể là trò đùa.”
Tống Nam Thời lại bình tĩnh nói: “Nhưng sự thật thứ gọi là Tàng Thư Các này nói là nơi giữ sách của một đại năng thì càng giống như vị tiền bối này mua hết một hiệu sách dọn vào, căn bản không nhìn xem ông ta bỏ gì vào.”
Nàng lật tàng thư này một lượt.
Có thoại bản tình yêu, có sách làm nông, có sách thơ, còn có một ít công pháp điển tịch thông dụng có thể thấy được bất cứ đâu ở Tu Chân Giới.
Rất giống khi còn nhỏ, Tống Nam Thời đi hiệu sách hỗ trợ chép sách kiếm linh thạch sẽ có hiệu sách nhỏ trưng bày như này.
Tống Nam Thời mới nghĩ vậy thì nghe Vân Chỉ Phong nói: “Nàng ấy nói không sai.”
Hai người quay đầu nhìn sang.
Vân Chỉ Phong đang đứng ở cạnh một vài kệ sách chỗ xa hơn, ý bảo bọn họ qua xem.
Tống Nam Thời đi qua, lập tức kinh ngạc.
Chỉ thấy toàn bộ kệ sách này rậm rạp bày biện tất cả đều là công pháp điển tịch. Tống Nam Thời tu vi kém, nhưng ánh mắt không kém, có một vài điển tịch liếc mắt một cái đã thấy là chỉ có đại gia tộc hoặc là đại môn phái cất giấu, có vài cái thậm chí chói lọi viết hai chữ “Gia tàng”, giờ phút này cứ vậy chen chúc trên kệ sách như đồ bỏ đi.
Hơn nữa, những công pháp này từ luyện khí đến kiếm thuật gì cũng có, rõ ràng không phải một câu “Tư tàng” có thể giải thích được.
Một tu sĩ dùng trọng kiếm, sẽ tư tàng công pháp luyện đan chuyên tâm nghiên cứu à?
Lại không phải mỗi người đều là Tống Nam Thời, vì làm tiền mà gì cũng học.
Nhưng Vân Chỉ Phong không chỉ cho bọn họ xem mấy cái này.
Trong tay hắn cầm một quyển công pháp, bình tĩnh nói: “Đây là bản không hoàn chỉnh công pháp gia truyền của Minh gia Cẩm Châu, nghe nói hơn một ngàn năm trước Minh gia trêu chọc một vị đại năng, đại năng đánh tới cửa, công pháp bị cướp đi một phần.”
Hiện giờ, phần bị cướp ở đâu hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Tống Nam Thời nhìn lướt toàn bộ kệ sách, đều có suy đoán về lai lịch của những thứ này.
Nàng khó hiểu nói: “Cho nên, những quyển sách này hoặc là mua hoặc là cướp được. Nhưng vị tiền bối kia lại chưa từng xem quyển nào, bây giờ cố ý chọn ra câu hỏi trong đó bắt chúng ta xem hết? Đây là vì cái gì?”
Giang Tịch nghe vậy ngẫm nghĩ rồi nói đùa: “Dẫu sao không phải giống tổ tiên Vô Lượng Tông chúng ta, bởi vì đệ tử phía dưới không có văn hóa bị người ta cười nhạo, cho nên cố ý bày ra kiểm tra tháng, muốn cho đệ tử có văn hóa một tí chứ ha ha ha!”
Ai biết hắn nói xong, Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong lại nhanh chóng liếc nhau một cái.
Tống Nam Thời: “Ta cảm thấy...”
Vân Chỉ Phong: “Cũng không phải không có khả năng.”
Hai người như suy tư gì.
Giang Tịch đầy vạch đen: “Ta chỉ đùa thôi, loại lý do này sao mà có khả năng được!”
Liễu lão nhân lại chợt nói: “Ta chưa nói vừa rồi Vân Chỉ Phong tìm được bức họa kia, chữ ở trên đó có hai lỗi chính tả, không biết có phải người để lại truyền thừa viết hay không.”
Ông ấy ngạc nhiên: “Cho nên thật sự như thằng nhóc ngươi nói? Chẳng lẽ người để lại truyền thừa thật sự là đồ thất học không đọc sách, bởi vì không muốn đệ tử của mình cũng là đồ thất học, cho nên cố ý để lại hai vạn quyển sách. Nhưng vì không biết sách gì nên đọc sách gì không nên đọc, cho nên nhìn thấy sách là dọn vào tàng thư các à?”
Tống Nam Thời: “...”
Đệch! Rất có lý.
Nhưng vì sao cứ cảm thấy còn quá đáng hơn cả truyền thừa quỷ nghèo lựa chọn bởi vì không có tiền cho nên ké chỗ truyền thừa của người khác vậy?
Đây là truyền thừa thuộc về Long Ngạo Thiên á?
Tống Nam Thời khó khăn bứt tư duy của mình ra khỏi loại suy nghĩ kỳ lạ này, nói: “Đây chỉ là suy đoán của chúng ta, truyền thừa sao có thể là trò đùa. Ta cảm thấy, mặc kệ vị tiền bối này có dụng ý gì, chúng ta có thể xác định được có một vài thứ.”
Mọi người đều nhìn sang.
Tống Nam Thời trịnh trọng nói: “Vị tiền bối này để lại truyền thừa, hơn nửa có liên quan đến sách.”
Nàng nhìn xung quanh Tàng Thư Các, nhàn nhạt nói: “Hơn nữa rất có khả năng giấu ở trong chỗ sách này.”
Mọi người nhìn hai vạn sách kia, im lặng.
Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nói: “Cho nên, vẫn phải xem hai vạn quyển sách này.”
Hắn nhìn quyển “Chăm sóc heo mẹ sau sinh” trong tay, một châm thấy máu: “Vậy vấn đề đến rồi, loại sách như này, trên cánh cửa kia cũng có câu hỏi à?”
Tống Nam Thời vừa nghe, cũng cảm thấy vấn đề.
Nàng nhanh chóng chạy đến nhìn thoáng qua, sau đó đọc: “Câu hỏi số 283, trong “Chuyện bí mật không thể nói của ta và đạo quân”, lần thứ mười tám nữ chính cãi nhau với đạo quân, nữ chính đã uống trà gì.”
Mọi người: “...”
Tống Nam Thời: “...”
Tống Nam Thời nhanh chóng chạy về, nhét sách vào trong tay đại sư huynh.
Nàng nhìn đại sư huynh đang sững sờ, trịnh trọng nói: “Nữ chính cãi nhau uống trà gì, nhiệm vụ gian khổ này đành nhờ huynh.”
Giang Tịch: “???”
Từ sau đó, ba người bắt đầu đam mê học tập như được tiêm máu gà.
Bởi vì bọn họ sợ lấy sách chậm một bước so với người khác thì sẽ bị nhét một quyển “Chuyện bí mật”, tìm xem nữ chính thích uống trà gì.
Tống Nam Thời cảm thấy đời trước, một tuần trước khi thi lên thạc sĩ nàng học thuộc lòng quyển “Tiếu Tứ”(*).
(*) Tiếu Tứ là một ngôn ngữ mạng dùng để chỉ bốn bộ chính trị thi lên thạc sĩ của Tiếu Tú Vinh.
Ba người học tập học đến không biết trời đất là đâu.
Không biết qua mấy ngày, Tống Nam Thời đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt vô thần hỏi: “Lần này bí cảnh nửa tháng sẽ đóng cửa, hai vạn quyển sách, chúng ta kịp đi ra ngoài à?”
Vân Chỉ Phong bình tĩnh nói: “Tốc độ dòng chảy thời gian ở Tàng Thư Các hẳn là khác với bên ngoài. Nếu không hai vạn quyển sách cho dù thế nào cũng không thể đọc xong trong mười lăm ngày. Ta đoán chờ chúng ta xem xong, bên ngoài cũng chưa qua bao lâu.”
Tống Nam Thời hai mắt vô thần nghĩ ảo cảnh đầu tiên mà nàng đi qua nếu bị giấu ở truyền thừa của người khác, vậy tốc độ dòng chảy thời gian hẳn là giống nhau.
May mắn nàng cầm cục đá đi, không có những người khác có thể tiến vào ảo cảnh. Nếu không thì nàng ở bên trong xem sách bao lâu, người vào nhầm phải trải qua Silent Hill bấy lâu.
Ui da ~ ngẫm lại thật đáng sợ.
Tống Nam Thời thổn thức một lát, lại vùi đầu vào trong sách.
Nhưng mà, sức mạnh học Tiếu Tứ đời trước nàng thi lên thạc sĩ, chung quy không thắng nổi tu sĩ Tu Chân Giới mở hack.
Suốt ba đêm, từ ban đầu nàng nhìn thấy công pháp hàng hiếm nào đó, trong lòng có sự hưng phấn của “Ta quá hời”, nhìn mãi đến hai mắt biến thành màu đen tâm như nước lặng.
Nàng suy yếu nói: “Các ngươi có khỏe không?”
Long Ngạo Thiên cũng thức suốt ba đêm vô cùng khỏe mạnh nói: “Rất tốt! Huynh cảm thấy huynh hơi có hứng thú rồi! Huynh còn muốn đọc thêm mười quyển!”
Vân Chỉ Phong hờ hững, giọng điệu không đổi: “Cũng ổn.”
Tống Nam Thời: “...”
Hai mắt nàng đăm đăm.
Nàng cố gắng mở to mắt, thân là người quật cường đã từng thi lên thạc sĩ làm nàng không cho phép mình ngủ sớm hơn người khác.
Cuối cùng, nàng chịu đựng đến lúc Vân Chỉ Phong và Giang Tịch quyết định nghỉ ngơi một lát.
Tống Nam Thời nhìn bọn họ ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên mặt đất, lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Vì thế, Vân Chỉ Phong nửa mơ nửa tỉnh, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, mông lung nghe thấy có người đang gọi hắn.
“Vân Chỉ Phong, Vân Chỉ Phong.”
Vân Chỉ Phong mơ màng mở mắt.
Tống Nam Thời đang đứng ở trước người hắn.
Trong tay nàng cầm một quyển sách, chậm rãi nói: “Vân Chỉ Phong, ngươi đã ngủ một canh giờ.”
Vân Chỉ Phong: “Hả?”
Tống Nam Thời sâu kín nói: “Tuổi này của ngươi, sao ngươi có thể ngủ được?”
Vân Chỉ Phong: “...”
“Ngươi tâm thần à!” Hắn không thể tin nổi.