Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 23

Chư Tụ đi tìm Vân Chỉ Phong xong rồi thì bắt đầu hối hận.

Kiếp trước, sau khi Vân gia bị diệt môn, nàng ấy từng tự mình tham gia điều gia việc Vân gia.

Cảnh tượng xác nằm khắp nơi như lò sát sinh kia là cảnh thảm thiết nhất mà nàng ấy từng chứng kiến lúc còn sống.

Sau đó, tuy rằng có người đồn rằng việc Vân gia không phải do Vân Chỉ Phong làm, nhưng bản thân Vân Chỉ Phong lại chưa từng phủ nhận chuyện này.

Thậm chí có người tự mình đến hỏi thẳng mặt Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong chỉ hỏi, ngươi cũng muốn giống Vân gia à?

Đây gần như là cam chịu.

Chư Tụ nhất thời nhiệt huyết, muốn sư muội của mình có thể được như ước nguyện, nhưng nàng ấy lại không khỏi hỏi mình, ma đầu này thật sự thích hợp với tam sư muội à?

Chư Tụ lo lắng sốt ruột.

Trong sự lo lắng này, nàng nhìn thấy Vân Chỉ Phong cầm một túi tiền trong tay, đi vào bên trong đám người ồn ào ầm ĩ.

Sau một lát.

Vân Chỉ Phong lạnh mặt đi ra, đồ trong tay đã không còn, lại có thêm một miếng ngọc bài.

Sau đó là tam sư muội.

Trong tay nàng ấy cầm túi tiền của Vân Chỉ Phong.

Chư Tụ ngây người, nhìn ngọc bài của Vân Chỉ Phong, lại nhìn túi tiền của tam sư muội, bừng tỉnh hiểu ra.

Đã hiểu! Đây là trao đổi tín vật đính ước.

Sắc mặt Chư Tụ không khỏi phức tạp.

Bọn họ quả nhiên yêu nhau thật lòng.

Trong lòng nàng ấy mang theo sự cảm khái và kính trọng, yên lặng nhìn đôi tình nhân đã được định trước là gian khổ này một trước một sau đi càng lúc càng xa.

Trong lòng nàng ấy chỉ có cảm động và chúc phúc.

Nàng ấy nghĩ, có lẽ, đây là yêu đó.

Phía sau, Giang Tịch thấy nàng ấy đứng ngây ra đó, nhíu mày nói: “Muội nhìn gì thế? Là hai người tam sư muội à? Tìm bọn họ có việc à? Sao không gọi lại?”

Chư Tụ quay đầu lại nhìn thoáng qua đại sư huynh kiếp trước độc thân đến lúc nàng ấy chết, thở dài: “Huynh không hiểu.”

Loại chuyện này, có gì để mà nói với một nam nhân còn thẳng hơn cả kiếm đây.

Chư Tụ thở dài đi xa.

Giang Tịch nhíu mày khó hiểu.

Phía sau hắn, Liễu lão nhân bị đạo lữ đá hai lần bởi vì quá thẳng vò đầu: “Gì thế chứ?”

Bên kia.

Tống Nam Thời đếm linh thạch trong túi tiền, cười tủm tỉm nói: “Tuy rằng ngọc bài đã trả cho Vân Chỉ Phong, nhưng Vân Chỉ Phong chịu dùng linh thạch để lấy lại con lừa hắn hứa cho ta kia... Cho nên ta đã trách nhầm hắn. Quả nhiên hắn không phải nam nhân keo kiệt. Vân Chỉ Phong này, có tình có nghĩa!”

Nàng giơ ngón tay cái lên.

Con rùa trong tay áo nàng trợn trắng mắt.

Nó đã thấy đồng bạn hư tình giả ý còn có thể lừa nhau như nào.

Nhưng thời gian để cho Tống Nam Thời đắc ý cũng không quá lâu. Trước đêm vào bí cảnh, đại sư huynh Giang Tịch gọi tất cả bọn họ vào phòng mình, nói là muốn bàn bạc chuyện sau khi vào bí cảnh.

Ngày mai bí cảnh mở ra.

Bốn đồng môn Vô Lượng Tông đồng thời ngồi ở trong phòng Giang Tịch, mang thêm một Vân Chỉ Phong là người lạ.

Trừ lần ngồi đối diện nhau không nói gì khi vừa theo Tống Nam Thời ra thì đây có thể nói là lần đầu chính thức gặp mặt giữa Vân Chỉ Phong và nhóm nhân vật chính.

Chư Tụ rất căng thẳng.

Kiếp trước, ai cũng biết Vân Chỉ Phong bất hòa với Giang Tịch, nhưng không có bất kỳ kẻ nào biết bọn họ có mâu thuẫn ra sao, như hai người kia trời sinh đã là kẻ địch sinh tử.

Chư Tụ thật sự sợ bọn họ mới thấy mặt đã nhìn nhau không vừa mắt, để tam sư muội kẹp ở giữa khó xử.

Nhưng ngoài dự đoán, hai đương sự lại cực kỳ bình thản. Giang Tịch thậm chí còn thân thiện gật đầu với Vân Chỉ Phong, Vân Chỉ Phong hơi gật đầu coi như đáp lễ.

Chư Tụ vô thức khẽ thở phào.

Nguy cơ giải trừ, nàng ấy nhìn về phía đồng môn của mình, không khỏi nghĩ đây hình như là lần đầu tiên, sư huynh muội bọn họ tụ tập đủ như vậy.

Nhưng hình như đã quên gì rồi thì phải.

Chư Tụ cẩn thận ngẫm lại cũng không nhớ ra mình đã quên cái gì, rõ ràng tất cả đồng môn đều đã tới rồi.

Thôi! Không nghĩ ra thì thôi, có lẽ cũng không phải chuyện gì quan trọng.

Cùng lúc đó.

Lan Trạch Phong - Vô Lượng Tông, Bất Quy Kiếm Tôn bế quan nửa tháng ra cửa, nhìn thấy một ngọn núi trống rỗng.

“Chư Tụ.” Y gọi.

Không ai thưa một tiếng sư tôn.

Bình thường, cho dù y bế quan bao lâu, thiếu nữ vẫn luôn ở bên ngoài chờ y, để y vừa ra là có thể liếc mắt một cái nhìn thấy nàng.

Bí cảnh Bạch Ngô.

Giang Tịch mở miệng.

“Trưa mai, bí cảnh Bạch Ngô mở ra. Thời gian mở ra là hai canh giờ. Hai canh giờ sau bí cảnh đóng cửa, cho dù kẻ nào cũng không thể vào bí cảnh. Mà người tiến vào bí cảnh, cần phải ở bí cảnh tròn nửa tháng, đến lúc đó mới có thể đi ra.”

Giang Tịch làm đại sư huynh, ngoài việc hắn rất ít tiếp xúc với ba sư muội của mình ra, thời gian còn lại hắn đều rất đáng tin cậy.

Càng miễn bàn phía sau hắn còn có một Liễu lão nhân gần như vạn sự thông ở Tu Chân Giới.

Qua một phen giải thích, hắn chủ yếu nói cho hai người chạy nhầm đường sang bí cảnh Bạch Ngô là Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong nghe.

Dù sao cũng là chuyện kiếm tiền, Tống Nam Thời nghe rất nghiêm túc, sắc mặt nghiêm nghị gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Giang Tịch tiếp tục nói: “Nhưng bí cảnh Bạch Ngô có vài chỗ khác với bí cảnh khác.”

Hắn chậm rãi nói: “Mọi người vào Bạch Ngô bí cảnh, đều sẽ xuất hiện ở một chỗ bất kỳ trong bí cảnh, không có một chỗ cố định. Điều này có nghĩa, dù trước đó ngươi tổ đội với ai thì sau khi vào bí cảnh, các ngươi cũng có thể sẽ xuất hiện ở một nơi bất đồng, có thể gặp hay không đều dựa vào duyên phận, có thể gặp phải ai cũng dựa vào may mắn.”

Tống Nam Thời nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên lại là khẽ thở phào.

Tuy rằng rất xin lỗi đại sư huynh, nhưng Tống Nam Thời biết rõ, bí cảnh này, Giang Tịch ắt phải có cơ duyên.

Cơ duyên cũng đại biểu cho nguy hiểm.

Tống Nam Thời không có chí khí đi theo phía sau nhân vật chính nhặt cơ duyên gì cả. Nguyện vọng duy nhất của nàng là bình an sống thọ và chết tại nhà ở Tu Chân Giới.

Thuận tiện giải quyết mệnh cách hao tiền này của mình.

Như vậy với một người không có chí lớn như nàng mà nói, đi theo cơ duyên để gặp nguy hiểm thuần túy thành phiền toái.

Nàng rất ghét phiền toái.

Tống Nam Thời thất thần.

Lúc hoàn hồn, nàng thấy Úc Tiêu Tiêu ôm nam chính thỏ đen, cũng trộm thở phào.

Hai người nhìn nhau.

Úc Tiêu Tiêu ngượng ngùng cười với nàng.

Tống Nam Thời hiểu rõ.

Không cần tổ đội, bí cảnh là phúc lợi của chứng sợ xã hội.

Nàng cũng lộ ra một nụ cười trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Cười xong, nàng thấy Vân Chỉ Phong nhìn nàng một cái.

Sau đó hắn nói: “Bí cảnh, mấy công cụ giống phù truyền tin cũng không dùng được.”

Lúc này Giang Tịch mới nhớ ra, nói: “Đúng vậy, phù truyền tin cũng cấm dùng. Nói cách khác ở bí cảnh, ngươi có tổ đội đều vô dụng.”

Nói xong hắn nhìn về phía Vân Chỉ Phong, cười nói: “Vân huynh rất hiểu về bí cảnh Bạch Ngô.”

Khuôn mặt Vân Chỉ Phong bình tĩnh: “Có biết một ít.”

Tống Nam Thời hiểu rõ.

Nói cách khác, sau khi vào bí cảnh này là đơn đả độc đấu.

Nhưng ngẫm lại, nàng cảm thấy không đúng.

Nàng như suy tư gì nói: “Nhưng hôm nay khi muội ra cửa thì nhìn thấy rất nhiều người bắt chuyện với người xa lạ, nói gì mà sau khi vào bí cảnh chiếu cố cho nhau này kia. Nếu tổ đội vô dụng thì chẳng phải bọn họ đang làm điều thừa à.”

Ai ngờ Giang Tịch nghe vậy lại dừng một chút, sắc mặt cổ quái nói: “Thật ra, cũng không xem như làm điều thừa?”

Tống Nam Thời nghi hoặc nhìn sang.

Giang Tịch uyển chuyển giải thích: “Bí cảnh này đại khái có hơn một ngàn người. Tuy sau khi đi vào đều sẽ xuất hiện ở chỗ bất kỳ, nhưng luôn có một hai người có thể vừa hay xuất hiện cùng một chỗ. Mà nếu người xuất hiện cùng ngươi vừa hay là người quen ở bên ngoài hoặc người đã chào hỏi, lại hoặc là ở trên đường có thể gặp phải người mình quen ngoài bí cảnh, vậy có thể miễn tranh chấp, mau chóng kết đồng minh.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Tống Nam Thời: “Cho nên, muội hiểu ý huynh chứ.”

Tống Nam Thời như suy tư gì: “Cho nên, bọn họ ở bên ngoài tích cực kết giao bạn bè như vậy, thật ra...”

Nàng dừng một chút, nói: “Đang thử vận may?”

Giang Tịch vui mừng gật đầu: “Chính là như vậy.”

Tống Nam Thời: “...”

Đệch.

Nàng không khỏi nhìn về phía nhóm nhân vật chính: “Vậy các ngươi có đi thử vận may không?”

Ba nhân vật chính liếc nhau.

Giang Tịch mỉm cười: “Cái này... thì không cần đâu.”

Chư Tụ cũng cười nói: “Tam sư muội thật đáng yêu.”

Úc Tiêu Tiêu: “Cái này, cái này, cái này, vẫn không được đâu!”

Tống Nam Thời: “...”

Được, các ngươi là nhân vật chính, các ngươi thanh cao!

Ánh mắt chờ mong của nàng không khỏi dừng ở trên người Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong không hiểu ra sao: “Ngươi nhìn ra làm gì?”

Dáng vẻ hoàn toàn không muốn đi thử vận may.

Được, ngươi cũng thanh cao.

Tống Nam Thời không khỏi trầm tư.

Ban đầu nàng cho rằng mình đi bí cảnh Hắc Ngô, cho nên túm Vân Chỉ Phong lại đây là muốn gia tăng thực lực của chính mình.

Nhưng nếu bí cảnh Bạch Ngô đặc thù như thế thì...

Tống Nam Thời nghĩ đến sức chiến đấu của Quẻ sư là mình.

Nàng cảm thấy mình vẫn nên đi thử tí vận may.

Ngày mai bí cảnh đã mở rồi, nếu bây giờ quyết định thử vận may, vậy phải tranh thủ thời gian.

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ, cảm thấy hiệu suất đi ra ngoài bắt chuyện với một đám vẫn khá thấp.

Nàng quyết định nếu muốn thử vận may, vậy phải sử dụng thủ đoạn thử vận may hiệu suất cao.

Nàng nghĩ vậy, lập tức móc một tờ giấy trong nhẫn trữ vật của mình ra, đưa cho đại sư huynh của mình, hỏi: “Sư huynh, pháp thuật phục chế của huynh học thế nào rồi?”

Giang Tịch không hiểu mô tê gì: “Có biết một ít.”

Tống Nam Thời mỉm cười: “Vậy làm phiền sư huynh giúp muội...”

Nàng tính toán rồi nói: “Phục chế một ngàn phần cái này.”

Giang Tịch: “...”

Hắn nhìn thoáng qua xem trên trang giấy Tống Nam Thời đưa viết gì, sau đó câm lặng.

Hắn gian nan nói: “Sư muội, muội...”

Liễu lão nhân không biết nhô đầu ra từ bao giờ, nhìn thoáng qua, cũng nói một câu: “Được lắm.”

Tống Nam Thời làm lơ Liễu lão nhân, mỉm cười: “Chính là như vậy.”

Giang Tịch hít sâu một hơi, duỗi tay làm pháp quyết.

Trên bàn trước mặt Tống Nam Thời lập tức xuất hiện một xấp giấy thật dày, gần như che khuất nàng.

Tống Nam Thời cực mừng!

Đây là máy photocopy không có hạn chế đó!

Tống Nam Thời lập tức thu hết giấy đã được sao chép vào nhẫn trữ vật, vội vàng nói một câu cảm ơn với đại sư huynh sau đó ôm một ngàn tờ giấy sao chép chạy luôn.

Sau khi nàng đi rồi, mọi người mới hoàn hồn.

Chư Tụ mờ mịt: “Sư muội làm gì thế?”

Vân Chỉ Phong im lặng không lên tiếng, dứt khoát cầm tờ giấy Tống Nam Thời quên ở trên bàn lên.

Đập vào mắt hắn đầu tiên chính là bốn chữ “Sơ yếu lý lịch”.

Vân Chỉ Phong dừng một chút, lúc này mới tiếp tục xem phía dưới.

Tên họ: Tống Nam Thời.

Tuổi: Mười bảy.

Tu vi: Luyện khí tầng bảy.

Chủ nghiệp: Quẻ sư.

Nghề phụ: Đan sư, Y sư, Luyện Khí sư, Phù sư, vân vân...

Sư môn: Vô Lượng Tông.

Sư tôn: Bất Quy Kiếm Tôn.

Khẩu hiệu của chúng ta là: Giá cả rẻ nhất, phẩm chất phục vụ cao nhất.

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn đơ mặt buông tờ “Sơ yếu lý lịch” trong tay xuống, chậm rãi, từ từ vỗ trán.

Giờ này phút này, trong lòng hắn hiện lên một câu.

Tống Nam Thời, không hổ là ngươi.

Lúc này, những người khác cũng thấy được phần “Sơ yếu lý lịch” đặc thù này.

Sau một khoảng yên lặng.

Chư Tụ gian nan mở miệng: “Vừa rồi, có phải tam sư muội muốn một ngàn tờ không?”

“Tính hết người đến bí cảnh này cũng chỉ một ngàn người nhỉ.”

“Đây là muội ấy định thử vận may với từng người một à?”

Lúc này, Tống Nam Thời đã lấy nàng kinh nghiệm cẩn trọng khi nàng làm 300 bản sơ yếu lý lịch sau tốt nghiệp đại học để làm ra bản sơ yếu lý lịch này.

Cùng lúc đó, người nào đó tiêu phí một ngàn linh thạch mở Truyền Tống Trận, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng chạy đến bí cảnh Bạch Ngô trước khi bí cảnh mở ra.

Gã lại dùng hai mươi linh thạch cuối cùng trên người, thuê một gian phòng đơn sơ ở khách điếm.

Hiện tại, gã chưa bao giờ cảm nhận về giá cả phòng, vậy mà không thể không thừa nhận gánh nặng cuộc sống.

Cuối cùng, gã mang theo nhẫn trữ vật trống rỗng, quyết tâm muốn rửa mối nhục xưa.

Mà vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Gã cảnh giác nhìn sang.

Tiếng bước chân càng đi càng gần, cuối cùng, dừng lại ở cửa phòng gã.

Trong lòng gã hiện lên vô số suy đoán, trên mặt lại bình tĩnh như thường.

Sau đó...

Gã nhìn thấy một tờ giấy, bị đặt ngoài cửa.

Gã vẫn bình tĩnh, chờ tiếng bước kia rời xa, thật lâu sau mới mở cửa, võ trang sẵn sàng cầm lấy tờ giấy kia.

Sau đó gã nhìn bốn chữ to tướng “Sơ yếu lý lịch” trên đó, khựng lại.

Gã biết chuyện tìm vận may kiếm người cộng tác tạm thời ở bí cảnh Bạch Ngô là chuyện thường.

Nhưng mà sao lại có người, sao lại có người...

Gã ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy toàn bộ hành lang, mỗi một phòng cửa đều quy củ bày một tờ giấy giống như đúc.

Sao có người thái quá đến vậy!

Ngày hôm sau.

Tống Nam Thời vừa ngáp vừa gặp mặt mọi người.

Buổi trưa mới mở bí cảnh, nhưng đã có người sớm chờ ở ngoài bí cảnh.

Rảnh rỗi không có việc gì, mấy người Tống Nam Thời cũng là một thành viên trong đó.

Vân Chỉ Phong thấy nàng ngáp liên tục, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc tối hôm qua ngươi đã phát bao lâu.”

Tống Nam Thời hàm hồ: “Ta không nhớ rõ.”

Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, hạ giọng: “Tống Nam Thời, ngươi đừng lo lắng sau khi đi vào không có người tổ đội. Thật ra cho dù là ở bí cảnh, ta cũng có cách...”

Nhưng mà còn chưa nói xong, một giọng nói đột nhiên ngắt lời bọn họ: “Đây là... Tống tiên tử và Vân huynh đệ? Thật khéo.”

Hai người đồng thời quay đầu lại.

Một thanh niên diện mạo bình thường nhưng cực kỳ quen thuộc nhìn bọn họ mỉm cười.

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ, bừng nhớ ra: “Ngươi là Quyết Minh Tử ở trấn Tiên Duyên kia!”

Là gối đầu huynh!

Quyết Minh Tử cười tủm tỉm: “Đúng là tại hạ.”

Vân Chỉ Phong thấy thế không khỏi nhíu mày: “Nghe nói Thương Ngô Phái đang khai phá bí cảnh Hắc Ngô. Tại hạ đoán không nhầm thì ngươi hẳn là đệ tử Thương Ngô Phái, vậy mà có thời gian đến bí cảnh Bạch Ngô à?”

Đầu tiên Tống Nam Thời kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nghĩ tới tấm poster bí cảnh Hắc Ngô kia rơi ra từ trên người vị huynh đài này. Poster kia mới tinh không có tí dấu vết bị lật nào, không giống như tự mình dùng, cho nên, gối đầu huynh này đến trấn Tiên Duyên để phát poster à.

Tống Nam Thời không khỏi hâm mộ, nói: “Nghe nói Chưởng môn nhà các ngươi là con nhà giàu. Thế mà đệ tử Thương Ngô Phái các ngươi cũng đến bí cảnh Bạch Ngô kiếm tiền à?”

Vừa nói ra ba chữ ‘con nhà giàu’, nụ cười trên mặt Quyết Minh Tử suýt nữa không giữ được, gã cười cứng đờ nói: “Hai vị nói đùa.”

Gã sợ bọn họ lại nói gì nữa, vội vàng nói: “Đúng rồi! Đêm qua tại hạ cũng nhận được... sơ yếu lý lịch kia của Tống tiên tử. Tại hạ cảm thấy tổ đội với Tống tiên tử hẳn là lựa chọn không tồi.”

Tống Nam Thời xua xua tay: “Chúng ta chưa chắc đã có thể vào một chỗ với nhau, vẫn phải xem duyên phận.”

Quyết Minh Tử mỉm cười, chân thành nói: “Tại hạ cảm thấy ngươi và ta hẳn rất có duyên phận.”

Tống Nam Thời còn chưa nói gì, Vân Chỉ Phong đã cười nhạo một tiếng.

Hắn mở miệng: “Tống Nam Thời, đi thôi, ăn cơm.”

Tống Nam Thời quay đầu lại trả lời, ngoan ngoãn đi theo Vân Chỉ Phong.

Quyết Minh Tử ở phía sau bọn họ, hơi híp mắt.

Bốn người Vô Lượng Tông và Vân Chỉ Phong cùng nhau ăn cơm xong xuôi, rất nhanh đã đến thời gian bí cảnh mở ra.

Trong lúc đó, Quyết Minh Tử vẫn luôn rất đúng mực không đi qua giống như ban đầu chẳng qua là người quen gặp mặt tùy ý đáp lời thôi.

Giang Tịch đã nói xong hết rồi, mọi người xếp hàng tiến vào bí cảnh.

Vừa khéo, Vân Chỉ Phong xếp hàng trước hai người, Quyết Minh Tử vừa hay xếp hàng phía sau.

Trước khi Vân Chỉ Phong vào bí cảnh thì quay đầu nói: “Tống Nam Thời, nhanh lên.”

Ngoài miệng Tống Nam Thời nói được, chờ sau khi Vân Chỉ Phong đi vào, Quyết Minh Tử nhân cơ hội muốn nói gì đó với nàng, lại thấy nàng nhanh chóng lấy mai rùa ra gieo quẻ.

Quyết Minh Tử: “...”

Đây là nghi thức gì đó chỉ thuộc về Quẻ sư à?

Sao gã không biết nhỉ?

Sau đó, quẻ thành, vừa hay đến lượt Tống Nam Thời.

Hắn thấy Tống Nam Thời nhắc mãi trong miệng: “Trước khi vào bí cảnh bước chân phải, trước khi vào bí cảnh bước chân phải.”

Nàng cẩn thận nâng chân phải lên, đưa chân vào.

Quyết Minh Tử: “...”

Đây là thể loại bệnh tâm thần gì thế?

Gã cũng nhanh chóng theo vào. Nhưng kỳ lạ, trước khi gã nhấc chân lại không kiềm được ngẫm nghĩ, gã có cần lập quẻ tính xem bước chân nào vào trước không nhỉ.

Không! Quẻ sư bọn họ không có truyền thống này!

Quyết Minh Tử đơ mặt đi vào.

... Sau đó gã cảm thấy, còn không bằng làm một quẻ trước.

Sau khi đi vào, gã liếc mắt một cái thấy được Tống Nam Thời đang nhìn chung quanh dường như cực kỳ tò mò với mọi thứ.

Quyết Minh Tử lập tức lộ ra một nụ cười, tiến lên nói: “Tống tiên tử, quả nhiên chúng ta có duyên, vậy không bằng lần này cùng đồng hành nhé?”

Tống Nam Thời quay đầu, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nụ cười của Quyết Minh Tử không kiềm được mở rộng: “Tống tiên tử không cần...”

“Vân Chỉ Phong!” Tống Nam Thời kinh ngạc hô!

Quyết Minh Tử:???

Gã không hiểu ra sao quay đầu, nhìn thấy Vân Chỉ Phong đứng ở phía sau gã, lạnh lùng nhìn gã nói: “Đúng vậy, khéo quá.”

...

Mười lăm phút sau, tiểu đội ba người chính thức thành lập.

Nhưng mà Quyết Minh Tử nhìn hai người kia cưỡi hai con lừa gần như giống nhau như đúc, lại nhìn thoáng qua bản thân mình chỉ có hai cái đùi, không khỏi cảm thấy mình bị xa lánh.

Lừa của Tống Nam Thời là ký khế ước chủ tớ mới có thể mang vào.

Lừa của Vân Chỉ Phong không có thần thức, có thể bỏ vào nhẫn trữ vật.

Quyết Minh Tử muốn nói lại thôi: “Vân huynh, Tống tiên tử, các ngươi...”

Vân Chỉ Phong dứt khoát mở miệng: “Lừa chỉ ta chỉ là lừa phàm, không chở được hai người.”

Tống Nam Thời cũng khó xử: “Tính tình lừa huynh không tốt, chở hai người sẽ phát cáu.”

Quyết Minh Tử: “...”

Ai muốn cưỡi lừa!

Gã gian nan mở miệng: “Ý ta là chúng ta không thể lang thang không có mục tiêu chứ. Dù sao cũng phải có hướng đi tới, nghe nói bí cảnh này có cơ duyên mà đại năng để lại, không bằng chúng ta...”

Tống Nam Thời cũng cảm thấy nên có một hướng.

Vì thế nàng không chờ Quyết Minh Tử nói xong đã nói: “Vậy ngươi chờ tí. Ta tính một quẻ trước.”

Nàng dừng lừa lại, bắt đầu mở quẻ.

Vẻ mặt Vân Chỉ Phong như thường dừng lại chờ nàng.

Lúc này Quyết Minh Tử mới biết Quẻ sư này thích xem bói thế nào.

Nhưng nếu là biến số thì quẻ tượng kia của nàng ắt có chỗ bất phàm.

Có khi có thể đưa gã đi tìm được đồ mà gã muốn thì sao?

Nghĩ đến đây, Quyết Minh Tử bình tĩnh chờ đợi.

Rất nhanh, Tống Nam Thời có quẻ tượng.

Nàng nghiêm túc nhìn thoáng qua, nói: “Hướng tây.”

Vân Chỉ Phong không nói gì cả, đổi hướng đi về phía tây.

Hai người đều không có ý quan tâm đến ý kiến của Quyết Minh Tử, Quyết Minh Tử đành phải đuổi theo.

Nhưng không biết bí cảnh này đã thả bọn họ đến nơi nào. Bọn họ đi thẳng về hướng tây, trừ núi đá cỏ cây, vậy mà không nhìn thấy được một vật sống nào.

Cũng không biết đã đi mấy canh giờ rồi.

Quyết Minh Tử chỉ cảm thấy hai chân mình càng lúc càng nặng nề.

Nhưng vào lúc này, Tống Nam Thời nhìn gã một cái, đột nhiên xuống lừa, nói: “Quyết Minh Tử huynh, không bằng nhường con lừa này cho ngươi cưỡi.”

Lúc này, nếu là Vân Chỉ Phong, hắn có mệt chết đều sẽ không cưỡi con lừa này.

Nhưng Quyết Minh Tử không phải Vân Chỉ Phong.

Gã liếc Tống Nam Thời một cái, cảm kích nói: “Đa tạ Tống tiên tử.”

Gã lên lừa.

Vân Chỉ Phong lặng lẽ lôi kéo dây cương, cách gã xa một chút.

Tống Nam Thời cũng vậy.

Hai người liếc nhau.

Tống Nam Thời mỉm cười.

Vân Chỉ Phong lạnh mặt quay đầu đi.

Quyết Minh Tử hoàn toàn không biết gì cả ngồi trên lưng lừa, thoải mái một lúc.

Tiếp đó, con lừa kia đột nhiên dừng lại.

Ngay sau đó, lừa huynh tính tình nóng nảy kêu một tiếng, hất thẳng Quyết Minh Tử xuống khỏi lưng lừa. Nó hất cực kỳ có kỹ xảo, Quyết Minh Tử quay cuồng một vòng ở không trung, vững vàng đứng xuống.

Không đợi gã kịp hoàn hồn, lừa huynh đã chạy lấy đà, lao tới, nhảy lấy đà, liền mạch lưu loát.

Sau đó Quyết Minh Tử cảm thấy lưng mình trầm xuống, hai cái móng lừa bám chắc lên cổ gã.

Gã khó thở, gian nan nói: “Tống...”

Giọng khó xử của Tống Nam Thời từ sau lưng truyền đến: “Ui da ta quên mất. Tính tình lừa huynh rất xấu, nó chở ngươi một lúc, ngươi phải chở nó một lúc.”

Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Quyết Minh Tử huynh, cố lên.”

Ở phía trước, Quyết Minh Tử bắt đầu chạy dưới sự cưỡng ép của lừa huynh.

Sau lưng, Tống Nam Thời chậm rãi thu nụ cười lại.

Nàng lạnh lùng nói: “Quyết Minh Tử, thật là cái tên hay.”

Vân Chỉ Phong nhìn sang: “Ngươi cũng phát hiện...”

Tống Nam Thời cười lạnh một tiếng: “Ta là quỷ nghèo, chứ không phải đứa ngốc.”

Loại chuyện lừa gạt này, lừa quỷ nghèo, khó hơn so với việc lừa những người khác đấy.

Khi một người nhiều lần có thể xuất hiện ở trước mặt ngươi còn không cầu tiền của ngươi thì ngươi phải ngẫm kỹ lại, là hắn có bệnh hay là ngươi có thứ gì đáng cho hắn mưu đồ.

Vân Chỉ Phong không kiềm được hỏi: “Vậy lúc trước ngươi không hoài nghi ta à?”

Tống Nam Thời: “Không.”

Vân Chỉ Phong: “Vì sao?”

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Có thể là quỷ nghèo thưởng thức lẫn nhau?”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn lạnh mặt cưỡi lừa đi xa.