Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 12

Lan Trạch Phong, trong động phủ của Tống Nam Thời.

Một bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt nâng một túi linh thạch nặng trĩu chậm rãi đặt lên bàn.

Ba đôi mắt bất giác di chuyển theo chỗ linh thạch kia.

“Bụp”.

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Nhưng âm thanh này tiến vào ba đôi tai đang có mặt lại tựa như một bản nhạc hay nhất.

Tống Nam Thời thu tay lại, ngồi ngay ngắn trên chủ vị của bàn đá, nhìn sang hai bên trái phải của mình, mở miệng nói: “Lừa huynh, rùa huynh.”

Không kẻ nào trả lời nàng.

Con lừa đứng phía bên trái nàng, con rùa ghé vào bên tay phải của nàng, chúng nó trố mắt nhìn một túi linh thạch nặng trĩu xếp thành một ngọn núi nhỏ trên bàn.

Tống Nam Thời hơi mỉm cười, lại lấy ra hai cái nhẫn trữ vật, đặt ở chỗ cao nhất trên núi linh thạch.

Sau đó nàng mở miệng: “Trong hai cái nhẫn trữ vật này tổng cộng có 4600 linh thạch, cộng thêm 400 viên linh thạch trên bàn, tổng cộng 5000 linh thạch, là tiền bồi thường của chủ nhân hung thú trên Ngự Thú Phong kia cho chúng ta.”

Bấy giờ một lừa một rùa mới nhất trí nhìn nàng, ánh mắt nóng rực, ngay cả rùa một lòng muốn chạy trốn lúc này ánh mắt cũng nóng rực lên.

Tống Nam Thời nhìn thế hết sức hài lòng.

Đây là hiệu quả nàng muốn!

Rõ ràng 5000 linh thạch nhét vào hai cái nhẫn trữ vật là vừa đẹp, tại sao nàng lại phải lấy ra 400 trăm linh thạch chất đầy một bàn? Chính là muốn chấn động lòng người thế này đây!

Mà hiện tại một lừa một rùa hiển nhiên đã bị dính chiêu.

Tống Nam Thời âm thầm nhìn bọn nó, nụ cười nơi khoé môi càng sâu thêm.

Nàng hiểu rất rõ tình huống của mình.

Giả dụ nàng là một ông chủ vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp, thì một lừa một rùa này tương đương với hai nhân viên duy nhất của nàng.

Nhân viên thứ nhất con rùa, vừa tốt nghiệp đại học đã bị lừa ký hiệp định ba bên tiến vào công ty, thân ở bên Tào lòng bên Hán, bắt được cơ hội là muốn đi ăn máng khác.

Nhân viên thứ hai là lừa huynh, lão cáo già công sở, năng lực không đủ không vào được xí nghiệp lớn, thấy công ty nhỏ của nàng được rót vốn, trong lòng chỉ muốn có công việc nhưng lại không làm việc, không cống hiến, làm chơi chơi rồi chạy.

Công ty nhỏ vừa mở của nàng sắp phá sản.

Nhưng Tống Nam Thời sẽ để nó phá sản sao? Đương nhiên là không rồi! Khó khăn lắm mới mở được công ty, nàng phải vẽ nốt cho tròn cái bánh… à không phải, nàng phải kết nối trái tim của mọi người lại với nhau!

Vì thế nàng lập tức bày ra dáng vẻ sếp muốn tâm sự chân thành với nhân viên, thành khẩn nói: “Không cần nghi ngờ, 5000 linh thạch này là kết quả và nỗ lực của chúng ta, đương nhiên ta không thể độc chiếm!”

Lời này vừa vang lên, một rùa một lừa lập tức kinh ngạc.

Không thể độc chiếm, vậy ý của nàng là…

Tống Nam Thời nghiêm túc gật đầu dưới ánh nhìn nóng bỏng của một rùa một lừa, nói: “Không sai, công ty chúng ta… quan điểm của chủ tớ chúng ta là làm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Điều chúng ta cần chính là nỗ lực sẽ được báo đáp.”

“Cho nên,” Nàng đẩy linh thạch trước mặt về phía trước, trong miệng thốt ra ba chữ: “Chia hoa hồng!”

Con rùa:!

Lừa huynh:!!

Đừng nói tới tấm chiếu mới - con rùa - chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, ngay cả lão cáo già Lừa huynh cũng thế!

Ánh mắt chúng nó nhìn Tống Nam Thời lập tức khác đi.

Nụ cười nơi khoé môi Tống Nam Thời càng sâu hơn, đầu tiên nhìn về phía con rùa.

“Rùa à.” Nàng chân thành nói: “Ngươi là con đầu tiên tới bên cạnh ta. Chủ tớ chúng ta nâng đỡ lẫn nhau mới có thể cùng vượt qua những năm tháng gian nan ban đầu.”

Quy Quy nhớ tới tình cảnh bò khắp núi tìm linh thạch lúc trước, đôi mắt như hạt đậu xanh lập tức ươn ướt.

Tống Nam Thời: “Đương nhiên, ta biết trong quá trình này ngươi đã phải chịu nhiều oan ức, cũng khó tránh khỏi có chút cảm xúc.”

Quy Quy nhớ tới bản thân lén làm biếng, không khỏi chột dạ.

Tống Nam Thời vung tay lên: “Nhưng không sao hết! Ta tin rằng sau này ngươi chắc chắn sẽ không ngừng cố gắng! Chúng ta cùng nhau thăng chức tăng lương! Bước lêи đỉиɦ cao của đời người!”

Con rùa bị nàng nói một hồi khiến cho nhiệt huyết sôi trào, nhất thời quên luôn bản thân muốn chạy trốn, lập tức gật đầu như giã tỏi.

Tống Nam Thời rất vừa lòng, nhưng giọng điệu lại hết sức tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, lần này ngươi không đi Linh Thú Các.”

Con rùa: “...”

Đúng vậy, nó không đi.

Tống Nam Thời: “Nhưng đừng nhụt chí, ngươi không có công lao cũng có khổ lao. Vậy nên ta quyết định…”

Nàng với tay vào nhẫn trữ vật của mình, hết moi rồi lại móc.

Đôi mắt như đậu xanh của con rùa nhìn nàng đầy chờ mong.

… Sau đó nó thấy nàng móc ra hai viên thú lương, đặt ở trước mặt nó.

Quy Quy: “...”

Tống Nam Thời tươi cười hiền lành: “Điểm tâm riêng của Ngự Thú Phong, đây là phần thưởng cổ vũ.”

Lừa huynh đứng bên cạnh không lưu tình cười nhạo một tiếng.

Tống Nam Thời làm bộ không nhìn thấy ánh mắt u oán của con rùa, quay đầu nhìn lừa huynh.

Lừa huynh lập tức ngẩng cổ lên.

Nó có đi!

Tống Nam Thời dịu dàng cười nói: “Lừa huynh, chúng ta cùng chung hoạn nạn, số linh thạch này đương nhiên có phần của ngươi.”

Ánh mắt lừa huynh lúc ấy lập tức nóng rực.

Sau đó Tống Nam Thời bắt đầu chia linh thạch.

Chỉ thấy nàng lấy hai cái nhẫn trữ vật ở trên cùng đi trước.

Lừa huynh khựng lại, ngay sau đó nó an ủi mình, bình thường thôi, dù sao nàng cũng là chủ nhân, hơn nữa lúc ấy đúng là nàng góp nhiều sức hơn, thêm nữa trên bàn còn có…

Sau đó nàng lại chia 400 linh thạch thành hai nửa.

Lừa huynh ngơ ngác.

Không sao hết, không phải vẫn còn một nửa hay sao.

Ngay sau đó nó nhìn thấy nàng lại chia một nửa kia thành hai nửa.

Lừa huynh: “...”

Một nửa của một nửa, một nửa của một nửa.

Cuối cùng, Tống Nam Thời tươi cười hớn hở đẩy một nắm linh thạch bằng bàn tay đến trước mặt nó, chân thành nói: “Lừa huynh, đây là phần của ngươi.”

Lừa huynh: “...”

Giờ này phút này, cho dù chưa từng trải qua kịch bản tuyển dụng của hiện đại, lừa huynh cũng bừng tỉnh hiểu ra cảm giác lúc tuyển dụng thì bảo lương tháng 30 triệu, đến lúc nhậm chức giảm còn một nửa là như thế nào.

Nhưng hiển nhiên Tống Nam Thời càng hiểu vẽ bánh.

Trong ánh mắt phức tạp của lừa huynh, nàng cho lừa huynh nhìn đống linh thạch kia một cái, sau đó lại thu về.

Lừa huynh:!

Đối diện với ánh mắt không thể tin được của lừa huynh, Tống Nam Thời hỏi: “Ngươi có nhẫn trữ vật để cất mấy thứ này à?”

Lừa huynh khựng lại.

Nó không có.

Tống Nam Thời bèn nói một cách thấm thía: “Thế nên ta sẽ cầm giúp ngươi trước. Ngươi yên tâm đi, số tiền này vẫn là của ngươi, sau này hàng ngày ngươi tiêu dùng gì đó sẽ trừ dần trong đó, còn dư lại, ta giúp ngươi cưới một con lừa xinh đẹp.”

Lừa huynh: “...”

Hình như cũng không có gì không đúng.

Nhưng lại luôn có cảm giác sai sai chỗ nào ấy.

Chưa đợi óc lừa của nó nghĩ ra nguyên nhân thì có một tiểu đồng tìm tới, nói: “Tống sư tỷ, Kiếm Tôn muốn gặp ngài.”

Tống Nam Thời cũng không quan tâm lúc này sư tôn tìm nàng có chuyện gì, nhân cơ hội thoát thân: “Ta đi làm chuyện chính trước.”

Tống Nam Thời đi rồi, lừa huynh vẫn còn đang cực lực suy nghĩ.

Sau đó nó bỗng nhiên phản ứng lại!

Không đúng! Không phải nó đang tìm phiếu cơm phục vụ nó ăn uống suốt đời hay sao?

Tại sao nó lại trở thành người làm thuê rồi!



Trấn Tiên Duyên.

Vân Chỉ Phong ngồi khoanh chân trong căn phòng đơn sơ, linh lực vận hành mấy vòng, chậm rãi mở mắt.

Ngực vẫn còn hơi tức, nhưng đã tốt hơn rất nhiều.

Hắn bước tới cạnh bàn rót cho bản thân một tách trà, ánh mắt lạnh lùng.

Hắn quá xúc động rồi.

Nhưng cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào.

Ba tháng trước, hắn là Kỳ Lân Tử của Vân gia ở Trung Châu, là gia chủ tương lai.

Ba tháng sau, hắn trốn ở trấn Tiên Duyên cách xa ngàn dặm, tránh né sự đuổi gϊếŧ của Vân gia.

Cực độ hoang đường.

Ban đầu, chẳng qua hắn chỉ đi ra ngoài một chuyến, lãnh đạo một nhóm người làm nhiệm vụ như bình thường.

Làm được một nửa nhiệm vụ, hắn bị những người mình mang theo đánh lén sau lưng.

Khi đó hắn chỉ cảm thấy mình bị phản đồ phản bội.

Đến khi hắn cửu tử nhất sinh trốn thoát khỏi khốn cảnh, còn chưa kịp về gia tộc đối phó phản đồ thì lại nghe được một tin tức khác càng làm người ta kinh ngạc hơn.

Vân gia tuyên bố với bên ngoài rằng Kỳ Lân Tử bị kẻ xấu đánh lén trong lúc bế quan tu luyện đã chết vì tẩu hỏa nhập ma, hiện tại Vân gia đang treo thưởng lớn để bắt kẻ đánh lén kia.

Mà giọng nói và hình dạng của kẻ đánh lén mà Vân gia cung cấp lại chính là hắn.

“Hắn” đã chết.

Hắn của hiện tại trở thành hung thủ đánh lén Kỳ Lân Tử của Vân gia, một kẻ bị Vân gia đuổi gϊếŧ đến cùng đường bí lối.

Giây phút kia, hắn chợt hiểu ra một điều.

Không phải trong đội ngũ hắn lãnh đạo có phản đồ, mà là toàn bộ Vân gia đã phản bội hắn.

Vân Chỉ Phong nốc cạn tách trà lạnh rồi nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà hiện tại hắn không có cơ hội để tìm hiểu rõ ý đồ của Vân gia, cùng với đó là sự đuổi gϊếŧ không ngừng của Vân gia.

Rắc rối hơn không phải sự đuổi gϊếŧ, mà là Kỳ Lân Huyết Ngọc của hắn vẫn còn ở Vân gia.

Tổ tiên của Vân gia sinh ra nhờ huyết mạch Kỳ Lân, nhưng từ đời này qua đời khác huyết mạch Kỳ Lân càng ngày càng suy yếu. Mỗi người kế thừa huyết mạch Kỳ Lân đều là Kỳ Lân Tử của Vân gia.

Vân Chỉ Phong là Kỳ Lân Tử đặc biệt nhất từ trước tới giờ của gia tộc.

Hắn không chỉ có huyết mạch Kỳ Lân, mà khi hắn được sinh ra, trên người còn có Kỳ Lân Huyết Ngọc.

Kỳ Lân Huyết Ngọc, thần khí cộng sinh của tổ tiên Vân gia khi lão tổ tiên được sinh ra trong truyền thuyết.

Năm đó, Vân Chỉ Phong sinh ra cùng Kỳ Lân Huyết Ngọc khiến cả Vân gia mừng như mở hội. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ tái hiện lại huy hoàng của tổ tiên.

Mà hiện tại…

Sắc mặt Vân Chỉ Phong càng lạnh lẽo hơn.

Kỳ Lân Huyết Ngọc là nửa người của hắn, là một nửa sức mạnh của hắn, trận đánh lén kia khiến tu vi của hắn gần như bị phế hơn một nửa, không có Kỳ Lân Huyết Ngọc, ngay cả dưỡng thương, hắn cũng hồi phục vô cùng chậm chạp.

Hắn phải lấy Kỳ Lân Huyết Ngọc về.

Nhưng mà hai tháng trước, lúc hắn khó khăn lắm mới tìm hiểu được chút tin tức của Vân gia thì lại biết được tin Kỳ Lân Huyết Ngọc đã bị mất ngoài ý muốn trong quá trình đưa từ nhà chính đến biệt viện.

Hắn chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào cảm ứng giữa hắn và Kỳ Lân Huyết Ngọc chậm rãi tìm, hắn phải tìm được nó trước Vân gia.

Suốt hai tháng ròng, hắn đi tìm từ Trung Châu tới Vô Lượng Tông.

Ở lại trấn Tiên Duyên một thời gian, hắn nhân lúc Linh Thú Các mở ra trà trộn vào Vô Lượng Tông, lúc ở Ngự Thú Phong đã cảm nhận được hơi thở của Kỳ Lân Huyết Ngọc.

Hắn nương theo hơi thở đi tìm và thấy được con hung thú kia.

Vân Chỉ Phong nghi ngờ không biết có phải con hung thú kia đã nuốt mất Kỳ Lân Huyết Ngọc hay không.

Hắn còn chưa kịp thử hung thú đã bỗng nhiên nổi điên, một đường xông thẳng vào Linh Thú Các.

Nhưng mà…

Lúc hắn đối đầu với con hung thú kia lại không cảm nhận được bất kỳ hơi thở Kỳ Lân Huyết Ngọc nào trên người nó.

Không chỉ như vậy, toàn bộ Vô Lượng Tông dường như cũng không còn hơi thở kia nữa.

Hắn có dự cảm Kỳ Lân Huyết Ngọc không có trên người hung thú.

Nhưng cảm giác của hắn không thể sai, lúc ấy hắn thật sự có cảm nhận được hơi thở của Kỳ Lân Huyết Ngọc.

Vân Chỉ Phong lại nhớ tình cảnh lúc ấy.

Hắn nương theo hơi thở đi tìm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy con hung thú này, ngoài ra còn có…

Vân Chỉ Phong hơi khựng lại.

Trừ con hung thú kia ra, còn có một con lừa đang cúi đầu ăn cỏ cách đó không xa.

Chính là con lừa mà Tống Nam Thời cõng nó chạy như điên.

Lúc ấy Vân Chỉ Phong theo bản năng xem nhẹ nó.

Dù sao thì một con hung thú với một con lừa, là ai có thể cảm thấy một con lừa sẽ nuốt mất Kỳ Lân Huyết Ngọc của hắn chứ.

Không sợ nổ tan xác mà chết sao?

Nhưng hiện tại…

Bên tai Vân Chỉ Phong lại vang lên tiếng gào rống của con lừa kia.

Vân Chỉ Phong: “...”

Chẳng lẽ phải bắt hắn tin rằng Kỳ Lân Huyết Ngọc của hắn đã vào bụng một con lừa sao?

Hắn cảm thấy bản thân cần bình tĩnh một chút.

Hôm nay hắn bị buộc phải dùng linh lực, đám người của Vân gia chắc chắn sẽ theo đó tìm tới, cho dù có phải lừa hay không, hắn cũng phải tránh thoát đuổi gϊếŧ của Vân gia trước đã.

Hắn xuống lầu, đi chợ, định mua một con tọa kỵ chạy cho nhanh.

Hắn không thể dùng linh lực lần nữa.

Người bán toạ kỵ rất nhiệt tình.

Vân Chỉ Phong nhìn trúng một con thiên mã.

Người bán càng nhiệt tình, nói: “Con thiên mã này chỉ cần 1500 linh thạch.”

Kỳ Lân Tử chưa từng thiếu thốn linh thạch nhàn nhạt gật nhẹ đầu, tay duỗi vào nhẫn trữ vật.

Sau đó hắn đơ ra.

Một lát sau, hắn bỏ tay ra, bình tĩnh nói: “Có con nào rẻ hơn không?”

Nụ cười của thương gia cứng lại: “Vậy ngài muốn trong tầm giá nào.”

Vân Chỉ Phong: “Trong vòng 50 linh thạch.”

Thương gia: “...”

1500 giảm còn 50.

Không có tiền? Không có tiền còn bày đặt cái gì chứ!

Thương gia sầm mặt dẫn hắn sang một hướng khác.

Sau đó, Kỳ Lân Tử nhìn thấy… một con lừa.

Vân Chỉ Phong: “...”

Thương gia: “50 linh thạch, chỉ có lừa.”

Lúc này, trước mắt Kỳ Lân Tử hiện ra hình ảnh Tống Nam Thời cõng lừa chạy.

Hắn quay đầu đi thẳng.

Sống có gì vui, chết có gì buồn.

Cứ để Vân gia đuổi gϊếŧ hắn thôi.