Đầm Lầy Mùa Xuân

Chương 21

Hứa sẽ đến bữa tiệc, Thang Yểu về phòng thay một chiếc đầm, chính là chiếc đầm màu xanh nhạt mà năm ngoái dì nhỏ đã cho cô.

Nhét trong cặp sách lâu nên có vài nếp nhăn.

Thang Yểu nhúng khăn vào nước, nhẹ nhàng miết thẳng chỗ nhăn rồi đi ra cửa gặp Văn Bách Linh.

Tóc dài buông xõa, gương mặt trong sáng, ngũ quan thanh tú, không trang điểm cũng rất xinh đẹp và thuần khiết.

Vốn dĩ cô lo chiếc đầm mình mặc không đủ lộng lẫy, nhưng Văn Bách Linh và Phí Dục Chi còn qua loa hơn cô, cứ như họ không xem trọng bữa tối này chút nào.

Bữa tối từ thiện được tổ chức trên đường Vành Đai Đông 4, cách vùng ngoại ô phía Bắc rất xa, trên đường đi không có việc gì làm, Thang Yểu cầm thư mời nghiên cứu.

Chất liệu giấy rất đặc biệt, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy hoa văn tối màu và hình thêu trên giấy, giống hệt tòa nhà dì nhỏ sống, nhìn đâu cũng thấy vô cùng tinh xảo.

Phí Dục Chi dặn dò cô đến đó chỉ cần giơ bảng, trả giá lên, nâng giá càng cao càng tốt.

Nhưng Thang Yểu cầm tờ giới thiệu triển lãm trong tay, đọc từ đầu đến cuối, giá khởi điểm của các hiện vật rất đáng kinh ngạc, cô do dự: "Nhưng nếu không ai chịu ra giá cao hơn, các anh phải bỏ tiền của mình ra à?"

Văn Bách Linh nói cô đừng lo: "Tiêu tiền cũng là làm từ thiện."

Buổi tối, xe đỗ bên ngoài khách sạn lớn.

Văn Bách Linh xuống xe trước, lịch thiệp mở cửa xe cho Thang Yểu, đưa tay ra cho cô, cứ như cô mới là nhân vật chính của đêm nay: "Xin mời cô Thang."

Thang Yểu đặt đầu ngón tay vào bàn tay anh, nhìn thấy bóng dáng ai đó bước vào khách sạn, là một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, trùm áo choàng, khoác tay một người đàn ông..

Cô học theo, xuống xe, chọc chọc Văn Bách Linh, ngại ngùng khoác tay anh.

Hôm đó, Thang Yểu không biết mình sẽ khám phá ra lời nói dối mà dì nhỏ đã cẩn thận thêu dệt, chỉ cảm thấy bất an vì môi trường xa lạ, âm thầm nhắc nhở chính mình phải thận trọng từ lời nói đến hành động.

Bữa tiệc từ thiện được chia làm nhiều phần, sau khi vào sảnh sẽ được phục vụ tiệc cocktail trước bữa chính.

Ánh đèn chiếu sáng sảnh tiệc, những gương mặt xa lạ nở nụ cười đầy ẩn ý, hào nhoáng và phù phiếm, mỗi người có những cách thể hiện khác nhau.

Thỉnh thoảng sẽ có người đến chào hỏi Văn Bách Linh và Phí Dục Chi, những cuộc tán gẫu kéo dài không dứt, có cảm giác "mỗi khi nói chuyện với nhau, nhất định phải nhắc đến họ hàng", làm Thang Yểu hơi phân tâm.

Ánh mắt cô vô định, cuối cùng hướng về phông nền sân khấu.

Logo trông hơi quen, nhưng không thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.

Thang Yểu nhẩm tính trong đầu, nhận ra có 12 đơn vị đồng tổ chức, bao gồm cả những công ty niêm yết nổi tiếng mà cô từng nghe qua.

Cách đó không xa có tiếng xôn xao.

Nghe nói có vài người nổi tiếng được đặc biệt mời đến để hỗ trợ, họ vừa đi qua, đã vào phòng nghỉ.

Đúng là hoành tráng.

Món ngọt trước mặt Thang Yểu thu hút sự chú ý của cô.

Văn Bách Linh có vẻ không có hứng thú giao lưu, dẫn cô đi vài bước đến một nơi yên ắng, nói: "Bữa tiệc kiểu này sẽ rất dài, lát nữa ban tổ chức và khách mời sẽ phát biểu, lại thực hiện nghi thức mở màn buổi đấu giá, không biết khi nào mới bắt đầu khai tiệc, ăn gì đó lót dạ trước đã."

Đối với Thang Yểu, sự xa hoa và giàu có trước mắt chỉ là gió thoảng mây bay, còn không quan trọng bằng mấy món ngọt và sự quan tâm nhỏ bé này.

Cô mỉm cười cầm lấy, hỏi Văn Bách Linh: "Anh cũng ăn gì đi?"

Văn Bách Linh đưa cô chiếc nĩa bạc: "Anh thì không sao, chỉ cần em không đói là được."

Đông người quá nên Thang Yểu cẩn thận kéo chiếc đĩa sứ về phía mình, cố gắng ăn im lặng nhất có thể, nhưng lại không chú ý nên làm dính kem trên môi.

Cô không nhận ra.

Văn Bách Linh đứng bên cạnh, che chắn cô khỏi tầm nhìn của những vị khách mời khác, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau cho cô.

Ánh sáng tập trung trên sân khấu, nơi họ đứng hơi tối, khăn giấy nhẹ nhàng lau bên khóe môi, Thang Yểu nhìn lên Văn Bách Linh, hồi hộp đến mức nhịp thở cũng dừng lại.

Trong bữa tiệc có nhiều người lớn tuổi, Văn Bách Linh đã đến đây thì cũng không thể ở bên Thang Yểu mãi được.

Bị người lớn gọi lại, anh giúp cô chọn đồ uống không cồn rồi giao Thang Yểu cho Phí Dục Chi.

Phí Dục Chi nâng ly, nói: "Không thành vấn đề."

Họ không thấy ở sảnh tiệc bên kia, dì của Thang Yểu mặc váy đen dài chấm đất, đứng bên cạnh Hàn Hạo.

Dì nở nụ cười trang nhã.

Chỉ có điều nụ cười đó rất nhạt nhẽo, chỉ là vẻ bề ngoài, giống hệt lớp trang điểm trên khuôn mặt.

Hàn Hạo nâng ly chào hỏi những người đi ngang qua, những lời thăm hỏi giả tạo đó thật kinh tởm.

Dì nhỏ vừa quay đầu đã có người thô bạo nắm cổ tay dì, vết bầm tối qua vẫn chưa thuyên giảm, dì nhăn mặt đau đớn.

Âm nhạc xung quanh hòa lẫn với giọng nói của mọi người, tạo nên tiếng ồn tần số thấp.

Hàn Hạo nồng nặc mùi rượu, đi sang bên này: "Văn Bách Linh cũng ở đây, có muốn đến gặp hắn không?"

"Tôi đã nói tôi không quen anh ta."

"Không quen à? Nhưng nó dùng thẻ mà tôi đưa cô để thanh toán ở nhà hàng. Tại sao vậy? Tò mò thật..."

Dì cũng rất hoang mang.

Nếu chuyện đúng như lời Hàn Hạo nói, tại sao chiếc thẻ mà dì đưa cho Thang Yểu lại nằm trong tay Văn Bách Linh? Tại sao Thang Yểu lại dính líu đến Văn Bách Linh?

Dì nhỏ đang nghĩ đến chuyện đó, Hàn Hạo đã cầm một chiếc nĩa bạc trên bàn đồ ngọt bên cạnh.

Hắn cầm chiếc nĩa bị gió điều hòa thổi lạnh lẽo, đặt trên lưng dì: "Nĩa này tốt thật, tôi thích nó đấy."

"Hàn Hạo, tối qua anh điên chưa đủ sao?"

"Nhờ cô nhắc nhở tôi đấy, vậy thì tôi sẽ mang nó về, giữ lại để đêm nay dùng, cô thấy sao?"

Dường như phát hiện ra điều gì đó thú vị, Hàn Hạo nói: "Này, Văn Bách Linh đi cùng một người phụ nữ, đôi mắt trông giống cô lắm, xem ra hắn rất thích những người có diện mạo giống cô đấy nhỉ?"

Trong lúc Thang Yểu uống nước, một người đàn ông đi qua chào hỏi Phí Dục Chi.

Người đàn ông trông trạc tuổi Văn Bách Linh, vẻ mặt còn thiếu kiên nhẫn hơn Phí công tử.

Gặp được Phí Dục Chi như gặp được người nhà, anh ta vội vàng than thở: "Bữa tiệc tối nay làm sao đấy, toàn là mấy loại người vớ vẩn trà trộn vào."

Phí Dục Chi nhún vai: "Tôi đã biết trước như vậy rồi, chỉ đến chơi thôi, sao cậu cũng đến thế?"

"Vì ba tôi chứ còn sao nữa, tôi đến chụp lại vài món cho ông ấy, ủng hộ một chút rồi đi ngay."

Người đàn ông cầm ly rượu, uống vài ngụm rồi nói: "Tôi thấy Hàn Hạo."

Lần đầu gặp Thang Yểu ở nhà Văn Bách Linh, cô nói mình sống ở tầng năm, khi đó Phí Dục Chi sửng sốt, tưởng Thang Yểu là tình nhân bé nhỏ của Hàn Hạo.

Văn Bách Linh phủ nhận chuyện đó, nhưng cũng không nói cụ thể mối quan hệ giữa Thang Yểu và Hàn Hạo là gì.

Khi người quen đề cập, Phí Dục Chi đột nhiên nhớ ra, nhìn sang Thang Yểu bên cạnh ——

Cô không có bất kỳ phản ứng gì trước cái tên "Hàn Hạo", chỉ lặng lẽ uống ly nước mà Văn Bách Linh đã chọn cho cô.

Một ngụm nhỏ, lại một ngụm nhỏ, dường như đang lơ đãng.

Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn về phía Văn Bách Linh, sau đó vội vàng nhìn sang chỗ khác, tâm tư nho nhỏ của cô hiện rõ như ban ngày.

Phí Dục Chi quay đầu nhìn sang sảnh tiệc bên kia, thấy một bóng dáng khó ưa, anh ta quay đi, cười lạnh: "Cũng biết mấy bữa tiệc tối càng ngày càng xuống cấp, nhưng không ngờ lại xuống cấp đến mức này."

"Mời mấy tay nhà giàu mới nổi còn hiểu được."

Người đàn ông hất cằm về một hướng, rõ ràng đang ám chỉ điều gì đó: "Mời hắn ta thì không hiểu nổi."

Thang Yểu ngồi cạnh Phí Dục Chi, nghe họ bóng gió nói xấu người khác, trong lòng cũng tò mò.

Ở một nơi cao cấp như vậy, diễn viên nổi tiếng cũng được mời đến, rốt cuộc là ai không xứng mà lại được mời, bị họ thay phiên nhau ghét bỏ như vậy?

Cô cầm ly thủy tinh nhìn về phía đó, nhưng bị người quen của Phí Dục Chi ngăn cản kịp thời.

Có lẽ vì cô và Phí Dục Chi đang ngồi cạnh nhau nhưng lại không cư xử thân mật.

Người đàn ông nhầm tưởng Thang Yểu là em gái của Phí Dục Chi: "Em gái à, đừng nhìn qua đó, em không muốn nhìn loại người như Hàn Hạo đâu, hắn ta biếи ŧɦái như vậy, em nhìn hắn sẽ gặp xui xẻo đấy."

Thang Yểu rất nghe lời, dừng lại ngay.

Hành động của cô lọt vào mắt Phí Dục Chi, Phí Dục Chi lại nghĩ ngợi, bất kể lý do cô sống trên tầng năm là gì, luôn có khả năng cô phải đối phó với Hàn Hạo.

Đó là một chảo lửa địa ngục, không cách nào thoát ra.

Dù sao thì cũng mới chỉ tiếp xúc được hai ngày, Phí công tử quyết định cư xử tử tế, tiết lộ vài thông tin cho Thang Yểu.

Xem như cảnh báo trước.

Người trong giới của họ tưởng chừng có nhiều mối quan hệ khác nhau, nhưng thật ra chỉ là những mối quan hệ chồng chéo và những mối quan hệ ngầm.

Không thể giữ bí mật chuyện làm ăn của ai cả, huống hồ chi Hàn Hạo luôn cư xử cao ngạo, nổi tiếng vô liêm sỉ, ai cũng biết chuyện đó, không cần thêm bớt cho giật gân cũng đủ chấn động rồi.

Vậy nên, giữa hội chợ phù hoa đầy vàng ngọc, Thang Yểu không đợi đến phiên đấu giá mà trước đó cô mải nghĩ đến, lại chờ đợi câu chuyện sẽ hủy hoại tam quan của cô:

Người đàn ông tên Hàn Hạo đó thay phụ nữ nhiều hơn thay áo, còn ép sinh viên nữ phá thai nhiều lần, trong một số việc còn có sở thích biếи ŧɦái...

"Mặc dù hắn ta quanh năm đều có một hai cô bạn gái, nhưng bên ngoài luôn có người phụ nữ khác."

Chẳng phải loại người đó nên bị nhốt vào chuồng lợn sao?

Thang Yểu cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, khó hiểu.

Ai lại muốn ở bên người đàn ông như vậy chứ?

"Nói thế này, nhân phẩm của hắn tệ thật, nhưng hắn có tiền. Nhiều phụ nữ non nớt không hiểu được nên bị lừa. Dĩ nhiên cũng có vài người phụ nữ có ý đồ, tự nguyện đến với hắn."

Mãi đến khi Văn Bách Linh quay lại, Thang Yểu vẫn cầm ly thủy tinh, lắng nghe chăm chú. Cô không chấp nhận được chuyện các cô gái phải chịu đựng, lại nghĩ đến cô bạn cùng phòng tội nghiệp Trần Di Kỳ, cảm thấy tức giận.

Nóng giận đến mức mất đi lý trí, chưa nghĩ ngợi nhiều đã buột miệng: "Đàn ông đúng là không tốt."

Văn Bách Linh nghe câu này ngay khi đến bên cạnh cô.

Anh mỉm cười trêu chọc: "Sao thế? Ai chọc giận em thế này? Anh mới đi vài phút đã không còn tốt nữa à?"

Thang Yểu nhận ra lỗi lầm, khuôn mặt đỏ bừng ngay lập tức.

Cô đặt ly xuống xin lỗi họ: "Xin lỗi, em không có ý nói các anh..."

Nhưng thật ra không ai nghĩ cô thô lỗ, chỉ nói đùa vài câu, không làm cô xấu hổ.

Văn Bách Linh nói người lớn gọi anh, hỏi anh và cô gái đi cùng có mối quan hệ thế nào.

Người chủ trì bữa tiệc lên sân khấu, cầm micro hướng dẫn khách mời vào chỗ ngồi.

Sảnh tiệc phát một đoạn nhạc piano mới, nhẹ nhàng, thư thái.

Thang Yểu nghe Văn Bách Linh hỏi: "Anh nói không quyết định được chuyện này, phải hỏi lại mới dám trả lời. Thang Yểu, em nghĩ chúng ta có thể có mối quan hệ như thế nào?"