Đầm Lầy Mùa Xuân

Chương 6

Hôm đó, dì nhỏ nói sẽ tự giải quyết, dì quả quyết như vậy nên Thang Yểu tin lời dì.

Cô không dám tự ý chạy đến nhà dì, sợ đυ.ng phải "dượng nhỏ".

Thật ra, trong lòng cô lúc này cũng không còn gọi ông ta như vậy nữa, cô nghĩ ông ta không xứng nên thầm gọi ông ta là "cặn bã".

Cô ước gì dì nhỏ sẽ đá ông ta sớm, tìm một người đàn ông đáng tin.

Nhưng cô không ngờ, mấy ngày sau dì đến trường đón cô, chỉ nhẹ nhàng nói đã giải quyết xong, hai người đã làm hòa.

Bắc Kinh vào xuân thật rồi. Kính xe hạ xuống một nửa, gió ấm phả vào mặt.

Bên đường có một công viên văn hóa, cây cỏ xanh tươi, hoa nhài đông màu vàng dịu mắt, bầy chim đậu trên mặt cỏ kêu ríu rít, có vài người đưa con đến thả diều, tạo nên khung cảnh vui vẻ nhộn nhịp.

Lòng Thang Yểu trùng xuống.

Cô tưởng mình nghe nhầm, quay đầu lại kinh ngạc: "Dì nhỏ... dì cứ tha thứ cho ông ta như vậy à?"

"Ừ, bọn dì đã nói chuyện nghiêm túc. Hôm đó anh ấy say quá nên mất kiểm soát. Anh ấy hứa sẽ không có lần sau."

Mỗi khi nói chuyện liên quan đến mấy người đàn ông "cặn bã", dì luôn giữ thái độ như vậy, không muốn nói nhiều.

Họ từng tán gẫu đủ chuyện với nhau, chia sẻ vô số bí mật, từng nói nhiều chuyện linh tinh, nhưng lại có thể nói mãi không ngừng.

Giờ dì nhỏ lại học cách nói chuyện ngắn gọn, vào trọng tâm, nhưng Thang Yểu không biết phải trả lời như thế nào, nhịn một hồi lâu rồi chỉ nói một câu: "Vậy sau này dì và ông ta sẽ kết hôn à?"

"Ừ."

Qua cửa kính xe có thể thấy được tòa nhà hình chữ "L".

Những cánh cửa sổ sát đất phản chiếu bầu trời, trong trẻo và rực rỡ, nhưng không hiểu sao trông chúng thật bấp bênh, cứ như tòa nhà sắp đổ sập xuống.

Xe chạy vào bãi đỗ xe dưới hầm, dì lùi xe vào chỗ trống, đột nhiên nghiêng người sang, nhíu mày, nhìn Thang Yểu: "Nhưng Yểu Yểu, nếu con yêu đương mà không may gặp chuyện kiểu này, con tuyệt đối không được tha thứ cho đối phương."

Thang Yểu không hiểu được chuyện dì nhỏ dễ dàng tha thứ, cũng không hiểu được lời dặn dò hết sức mâu thuẫn của dì.

Cô không biết liệu cách giải quyết của dì có phải là vội vàng quá không, trong lòng cô vẫn còn khúc mắc, không thể đồng tình với kết quả này.

Vì kết quả này mà Thang Yểu bơ phờ mấy ngày liền, còn đánh rơi điện thoại trong hành lang ký túc xá.

Cô mang điện thoại đi sửa, phải thay vài bộ phận, mấy ngày sau cô nhận lại điện thoại.

Điện thoại về đến tay cô trông như mới. Màn hình và ống kính bị vỡ được khôi phục lại tình trang như khi mới mua.

Cuộc sống cũng giống như chiếc điện thoại được sửa, có lẽ đã quay lại trạng thái bình yên trước đó.

Nghe nói tên "cặn bã" lại đi công tác phía Nam, Thang Yểu lại đến thăm dì nhỏ khi rảnh rỗi vào cuối tuần.

Họ không nói gì về ngày hôm đó nữa, trông dì nhỏ khá vui vẻ, toàn nói chuyện công việc. Dì nói dạo này tiệm bánh nhận được nhiều đơn hàng, làm ăn rất tốt.

Chỉ là đôi lúc, Thang Yểu ngồi trên chiếc ghế sô pha đắt tiền ở nhà dì nhỏ nghĩ lung tung. Cô cảm giác những thứ phù phiếm và hào nhoáng trước mắt cô đều là ảo ảnh.

Cô còn quên chuyện đã cho ai đó số điện thoại của mình.

Cô gặp lại người hàng xóm nửa tháng sau lần gặp nhau ở xưởng rượu.

Hôm đó, dì nhỏ tăng ca ở tiệm bánh, vậy nên dì gọi cô nói sẽ về trễ. Thang Yểu muốn đợi dì về ăn cơm chung, cũng không có chuyện gì làm nên giúp dì Đường xuống lầu đổ rác.

Dĩ nhiên dì Đường từ chối, nhưng cũng không nói được Thang Yểu, chỉ có thể nhìn cô nhanh nhẹn lấy túi rác, mang giày chạy ra.

Trong lòng lại rối ren, Thang Yểu vào thang máy mà quên bấm số tầng. Khi thang máy mở ra, cô mới biết mình đã xuống tầng hầm.

Một người phụ nữ đi ngang qua cô, bước vào thang máy, để lại mùi hương trong không khí.

Cô nhớ là hình như có một thùng rác dưới gara ngầm, chỉ cần đi vài bước thôi.

Cũng đã xuống đến đây, vậy thì bỏ rác ở đây luôn.

Thang Yểu cầm túi rác tìm khắp nơi trong gara, lẽ ra thùng rác phải ở đây, giờ lại không thấy đâu. Sàn nhà và tường sạch như mới. Cô còn đang băn khoăn thì nghe có người gọi tên.

"Thang Yểu."

Khi nghe thấy, cô ngoái đầu lại, thấy một chiếc xe đậu ngay phía sau cô. Người hàng xóm ra khỏi xe, quay người lại, nói nhanh gì đó với tài xế rồi bước về phía cô.

Thang Yểu bất ngờ, không biết tên anh là gì, giơ tay không cầm túi rác lên vẫy chào: "Chào anh."

Anh chỉ nhìn cô đã hiểu ý, chỉ vào hướng bên trái: "Nơi này sắp xếp lại rồi, đi thôi, tôi dẫn cô đi."

Có thể gặp Thang Yểu ở một nơi như thế này, trong lòng Văn Bách Linh đã hiểu rõ sự lựa chọn của dì cô, huống chi chủ nhà tầng năm có nhiều người vây quanh như vậy, anh không tin dì cô không hiểu rõ sự tình quanh đây.

Khi nhận ra chuyện đó, thật khó nói anh có thể sẵn lòng giúp đỡ đến mức nào.

Chẳng phải người xưa từng nói: "Lời hay khó khuyên người quý chết."

Trong trường hợp này, một người sẵn sàng đấu tranh, một người sẵn sàng chịu dựng.

Chỉ sợ cô gái trước mặt anh còn ngốc nghếch không biết gì mà đã phiền lòng, nghị lực và tinh thần kém hơn trước ba phần, ủ rũ chán nản.

Văn Bách Linh không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác. Anh không bàn về dì nhỏ của cô, chỉ bình thản hỏi cô: "Sao thế? Còn buồn vì chuyện của dì à?"

Thang Yểu hơi bất ngờ.

Một là vì cô không nghĩ anh nhận ra, hai là cô cảm thấy, xét về thái độ lạnh lùng của anh trước đây, không nghĩ có thể trở nên gần gũi với vị hàng xóm này như vậy.

Thang Yểu không nói với mẹ về chuyện của dì nhỏ.

Mẹ làm việc đã vất vả rồi, phải kiếm tiền nuôi cả gia đình, cho cô đi học, chăm sóc bà ngoại nằm liệt giường.

Dù sao thì đó cũng là cảm xúc riêng của dì nhỏ, khó lòng đòi hỏi thêm. Nếu không thay đổi được gì, cô cũng không muốn làm mẹ lo lắng.

Nhưng cô giữ chuyện đó trong lòng, chính mình lại khó lòng vượt qua.

Vậy nên khi anh hỏi, Thang Yểu chỉ biết thở dài: "Dì nói đã làm hòa rồi."

Thang Yểu đạp bàn đạp mở nắp thùng rác, bỏ túi rác vào đó.

Cô than thở với anh vài câu, nói rằng có lẽ dì có tính toán riêng, dù sao họ cũng đã bên nhau nhiều năm rồi, còn tính đến chuyện kết hôn, có lẽ cũng khó buông bỏ tình cảm, chuyện này cũng có thể hiểu được.

Những lời đó là cô nghĩ cho dì.

Chỉ có điều khi nói vậy, trong đầu cô tràn ngập cảnh tượng tên "cặn bã" đó ôm ấp thân mật với người phụ nữ khác, cô cảm thấy ghê tởm, không giấu được tâm trạng của mình, lông mày nhíu lại.

Người hàng xóm bật cười, nói: "Nhìn cô biểu cảm thế này chẳng giống như đã hiểu ra đâu."

"..."

Thang Yểu ủ rũ: "Đúng là tôi thật sự không hiểu."

Họ đi bên cạnh nhau.

Đèn trong gara ngầm có thiết kế rất hiện đại, màu trắng lạnh lẽo, gió lùa qua tai, cứ như đang đi trong đường hầm không thời.

Chỉ không biết đường hầm không thời này sẽ dẫn đến đâu.

Người hàng xóm im lặng lắng nghe cô nói, hôm nay anh không mang kính râm, anh quay đầu, rũ mắt nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm.

Khi đó, Thang Yểu có bản lĩnh và dũng khí kiểu "nghé không sợ hổ". Cô không biết rõ về cái gọi là "phân hóa giai cấp" và cũng không nghĩ giữa người với người lại có bất kỳ khoảng cách nào.

Đi trong gara ngày hôm đó, Thang Yểu không muốn nói mãi chuyện buồn, nghĩ nghĩ ngợi ngơi xong, cô thoải mái hỏi anh: "Tôi biết tên anh được không?"

"Sao lại không?"

"Dì nhỏ nói ở đây có nhiều người nổi tiếng, sợ làm phiền họ, trước đây anh toàn mang kính râm, tôi tưởng anh là ngôi sao hay gì đó."

Văn Bách Linh dừng bước, ghé lại gần, nhắm mắt phải, chỉ cho cô thấy: "Mấy hôm trước tôi đeo kính râm vì trong người không khỏe nên bị lẹo mắt."

Nhìn kỹ thì thấy, đúng là trên mí mắt chỗ gần đuôi mắt có một vệt đỏ nhàn nhạt, có vẻ tình trạng viêm sưng cũng đã giảm bớt.

Khi anh chỉ cho Thang Yểu, cô ghé sát lại nhìn, khi hoàn hồn mới thấy mình ghé lại gần quá, nhất là khi anh mở mắt, họ lại nhìn nhau gần gũi như vậy, bầu không khí khó tả.

Anh có một đôi mắt rất mê hồn.

Khi không có kính râm cản đường, đôi mắt anh dịu dàng mang ý cười, tạo cho người ta cảm giác anh có ngàn lời muốn nói.

Thang Yểu không nhịn được, vội vàng rời mắt, chỉ nghe anh mỉm cười nói tên mình: "Văn Bách Linh."

Cô không biết đó là những chữ nào, vậy nên Văn Bách Linh lấy điện thoại mình ra gõ chữ cho cô xem. Trên người anh có hương thơm tươi mát, ngón tay thon dài lướt trên màn hình.

Thấy điện thoại, Thang Yểu chợt nhớ ra: "Văn Bách Linh, anh đã gọi cho tôi chưa?"

Lúc đó trong lòng cô rối rắm, cũng không mong anh sẽ gọi cô, chỉ hy vọng cô hỏi như vậy không thô lỗ quá.

Thang Yểu giải thích, mấy hôm trước điện thoại cô bị hư, phải mang đi sửa, mấy ngày đó cô tắt máy.

"Tôi đã hứa sẽ mời anh một bữa, nếu anh đã gọi mà tôi không nghe máy, cũng không phải tôi thất hứa đâu, tôi thật sự không nhận được cuộc gọi."

Nói chuyện một lúc đã lên đến sảnh chính, cửa kính tự động mở sang hai bên, hình ảnh họ phản chiếu trên nền gạch. Lần này, Thang Yểu bấm nút thang máy, vào thang máy với Văn Bách Linh.

Có rất nhiều người muốn mời Văn Bách Linh một bữa, nếu phải viết tên và xếp hàng giữ chỗ thì chắc mấy năm nữa cũng chưa mời được.

Nhưng Thang Yểu là người duy nhất có mục đích đơn giản như vậy.

Đôi mắt cô trong veo, nói chuyện rất nghiêm túc, cực kỳ giống con gái của anh trai anh, năm nay mới bốn tuổi.

Văn Bách Linh vui vẻ trêu chọc cô, như sư tử há miệng, cố tình chọn chỗ đắt tiền, nói: "Tôi chưa nghĩ tới, cũng chưa biết sẽ ăn gì, nghe nói có một nhà hàng Michelin ở đường Vành Đai Đông, cô thấy sao?"

Người bị trêu chọc sửng sốt một lúc, rồi đỏ mặt, nói chuyện nghiêm túc với anh, nói cô còn là sinh viên, nhà hàng Michelin đắt tiền quá, chắc không trả nổi.

Thang Yểu ngại ngùng, nhưng từ trước đến nay, cô luôn là một người giản dị, không có chuyện giả vờ lấy lòng người khác.

Còn thật thà hỏi người ta: "Ngại quá, anh có thể chọn một một nhà hàng khác giá rẻ hơn một chút được không?"

Thang máy đã lên đến tầng ba.

Kêu lên một tiếng, cửa kim loại mở sang hai bên.

Văn Bách Linh xua tay, bật cười bước ra.

Anh không quay đầu mà nói: "Tôi thật sự không cần cô mời tôi, hôm đó chỉ là chuyện nhỏ, đừng để tâm."