Trùng Sinh Ta Bảo Vệ Ta Chính Mình

Chương 7: TT

Doãn Ninh thuấn di, cả người lập tức đến nơi cuối cực Tây Châu, ranh giới giữa Tu Tiên Giới cùng kết giới Ma Tộc.

Doãn Ninh tóc bay phất phới, đứng giữa một bên ánh sáng cùng một bên hắc ám khiến hắn hơi bâng khuâng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn hắc ám. Hắn nghĩ. Có lẽ hắn thật sự quen rồi, hắn không nghĩ thoát ra nữa.

Nói thật, Doãn Ninh đến Ma Tộc cũng không phải hắn thật sự muốn, chỉ là sau này hắn biết mình cần nhờ đến nó, nhất là khi hắn muốn đưa Tu Tiên Giới trở lại quỹ đạo ban đầu. Tuy rằng hắn có thể tự mình tìm kiếm đường đi, nhưng thời gian lãng phí trong đó sẽ rất lâu, hắn không muốn, hắn còn phải bảo hộ Mặc Uyển Nhu.

Hơn nữa Tu Tiên Giới đối với hắn mà nói chẳng quan trọng gì, dù bọn họ có sống hay chết cũng không phải chuyện của hắn. Hắn chỉ muốn những người đã làm hắn sống không bằng chết, đẩy hắn xuống hố vực đều phải từ từ nếm thử những gì mà hắn đã trải qua từng chút một. Và những thứ đã từng mang đến cho hắn đau khổ cùng tuyệt vọng, hắn kiếp này sẽ không để Mặc Uyển Nhu đời này gặp phải.

Kiếp trước sống hơn bốn trăm năm, kiếp này cũng đã sống hơn ba trăm tuổi. Sống trên cái thế giới lấy cường giả vi tôn làm thuớc đo, Doãn Ninh cũng đã rút ra được môtt bài học: Ngươi có thực lực, ngươi mới có tư cách sống để còn nói chuyện.

Doãn Ninh ổn định lại cảm xúc, nhấc chân bước vào nơi được gọi là cấm địa của người chính đạo.

"Người nào tự ý xông vào Ma giới!" Mấy tên ma nhân mặc đồ quân lính, chỉa thương vào Doãn Ninh hỏi.

"Kêu Ma Tôn của các người ra đây." Doãn Ninh thản nhiên nói.

"Ngông cuồng! Ma Tôn chúng ta địa vị cao quý, sao có thể để một tên như ngươi muốn gặp là gặp." Một tên quân lính tức giận trả lời, tay dùng thương hướng tới thân thể Doãn Ninh đâm tới.

Doãn Ninh tản ra uy áp khiến đám quân lính không chịu được mà buông vũ khí trên tay ra quỳ gối trên đất.

"Người nào to gan xấm Ma giới, còn đòi gặp bản Tôn, thật là càng ngày càng không để Ma Tộc vào mắt." Một nam nhân ngũ quan thâm trầm, hèn hạ, trông như bốn, năm mươi tuổi. Khuôn mặt ông ta hiện rõ sự tức giận, cả người tỏa ra uy áp hướng Doãn Ninh phóng tới.

Doãn Ninh phất tay áo, uy áp lập tức biến mất. Nhìn những người đứng đầu Ma Tộc đều tập trung ở đây, mỉm cười nói: "Ma giới có thứ gì để mà lọt vào mắt của ta. Đất đai cằn cỗi hay là công pháp của ngươi?”

“Ngươi nói ngươi là Ma Tôn, thế mà ta còn tưởng ngươi là vị trưởng lão nào của chính đạo chứ. Vài ngài trước còn gặp ngươi nói chuyện rất hăng say với mấy người đó, bây giờ lại ở đây làm Ma Tôn, ngươi thật đúng là có nhiều thân phận. Đều là thân phận to lớn khiến người mơ ước. Không biết Ma Tôn đại nhân thích thân phận nào hơn? Hay chỉ là gió thổi chiều nào theo chiều đó."

Ma Tôn bị Doãn Ninh nói mặt càng ngày càng đỏ. Hắn muốn phản bác nhưng lời nói trong họng muốn thốt ra lại như bị người bóp lấy, hắn nghẹn đến mặt đều tím.

"Ngông cuồng! Dám dùng ngôn ngữ chia rẽ nội bộ Ma Tộc. Người đâu! Mau xông lên gϊếŧ hắn cho ta." Một tên trưởng lão bối rối, rống to la lệnh quân lính gϊếŧ Doãn Ninh.

Doãn Ninh nhanh như chớp đến trước mặt ông ta, một quyền đánh vào ngực khiến ông ta ngã lăn ra chết.

“Hahh…hahh… Mau! Mau gϊếŧ hắn..." Ma Tôn lúc này đã được giải thoát vội thở dốc một hơi. Hắn vội vàng hạ lệnh, chính mình cũng bay lên ra chiêu.

Tất cả ma nhân trong Ma Giới đều rối loạn chạy tán loạn. Có mấy vị trưởng lão sợ hãi bí mật bị tuôn ra vội vàng tiếp ứng Ma Tôn. Chỉ còn Tam trưởng lão vẫn mỉm cười ngâm nga vui mừng.

Bọn họ dù có đông người tới đâu thì cấp bậc tu luyện cũng chỉ mới Luyện Hư, Ma Tôn tất nhiên bản lĩnh một chút Luyện Hư hậu kỳ đỉnh phong sắp đột phá Đại Thừa. Nhưng Doãn Ninh đã Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh, bọn họ tất nhiên không phải đối thủ của hắn.

Doãn Ninh nhíu mày, cả người tỏa ra uy áp, bản thân cũng biến trở về hình dáng ma nhân. Hắn cả người ma khí càng ngày càng nồng đậm, để Ma Tôn cùng ma nhân nơi đây sợ hãi.

Chỉ khi hắn thật sự gϊếŧ chết Ma Tôn, Tam trưởng lão mới tiến lên, quỳ hai đầu gối xuống hành lễ.

"Cung nghêng Ma Đế trở về."

"Ma Đế!" Mọi người kinh hô lên.

Doãn Ninh phất tay làm Tam trưởng lão đứng dậy, hắn lạnh giọng nói: “Ma Tôn Cửu Chung cấu kết Chính Đạo, làm hại thổ địa Ma Giới càng ngày càng eo hẹp, còn không ngừng tiếp tay truyền bá Ma Tinh trận, hại biết bao người mất mạng. Các người còn muốn sống như thế này sao? Bị người của chính đạo dùng lời nói đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu dù mình chưa bao giờ làm. Đã là Ma cũng phải là một ma nhân đúng nghĩa. Không phải chờ bọn họ ra tay hại người, còn mình lại nhận hết tội!"

"Ta không làm! Ta không có gϊếŧ mấy tên tu tiên, bọn họ vì tranh giành nhau linh thảo nên đánh nhau. Ta ở gần đó tu luyện cũng bị bọn hắn kêu người tới gϊếŧ ta, nếu không phải ma nhân có giác quan cảm ứng được nguy hiểm. Ta lúc trước đã chết." Một tên đệ tử phỉ nhổ, giận dữ hét to.

"Đúng vậy, chúng ta cũng không có san bằng Liễu sơn trang, là bọn chính đạo tự tay làm còn đổ tội cho chúng ta."

Bọn họ phẫn nộ nói ra hết, chính mình bị người đổ tội danh lên đầu, ai mà lại chịu đựng được.

"Im miệng!" Doãn Ninh thét lên.

"Các ngươi chính là không có bản lĩnh, cấp bậc thấp kém còn không chịu tu luyện, chỉ biết dựa vào nịnh nọt, cướp bóc. Bị người lợi dụng cũng không phản kháng, rõ ràng là ma nhân mà còn sống ngu hơn cả ăn mày. Chỉ biết cái nôi của bản thân, nếu hôm nay ta không có xuất hiện, thật sự muốn cải tà quy chính, thăng cấp lên làm chính đạo ngụy quân tử đúng không?"

"Các ngươi nhớ cho kỹ, ma nhân không có nghĩa là làm việc ác! Chúng ta chỉ là dùng một con đường khác để mà tu hành, dùng hấp thụ ma khí chứ không phải gϊếŧ người."

"Dù là chính đạo hay ma đạo đều có người xấu kẻ tốt, đừng có mà ra vẻ ta đây là ma nên ta chính là người xấu, ta là người của chính đạo nên ta đều là người tốt. Đừng có tự mình gạt mình nữa, đều là tại các ngươi vô dụng!"

Doãn Ninh càng nghĩ càng phẫn nộ, bao gồm nhiều chuyện ở kiếp trước khiến hắn không tự chủ được mắng chửi một hơi. Kể cả có chính bản thân hắn ở trong đó.

Các ma nhân cũng biết Doãn Ninh nói đúng, cúi đầu không nói lời nào. Tam trưởng lão cảm thấy thời cơ đến, vội vàng nghênh đón.

"Ma Đế nói phải, sau này có ngài, Ma giới sẽ đòi lại được những gì đã mất."

Một số ma nhân dù có hơi không bằng lòng nhưng biết không địch nổi Doãn Ninh, cũng đành phải cam chịu nhận mệnh.

"Cung nghênh Ma Đế trở về!"

"Ma Đế anh minh, Ma giới vĩnh sinh!"

#Ông Ninh ổng đc có cái miệng thôi nhé mn, làm ma nhân hơn 600 năm ko phải người thiện lương gì đâu