Trùng Sinh Ta Bảo Vệ Ta Chính Mình

Chương 7: Sương Nguyệt, Ma Giới

"Tới, gã ăn mày sắp ra tới."

"Ta nhìn xem, gã ăn mày nào lại có tiền như vậy."

Roẹt!

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía rèm cửa vừa mở. Sau khi nhìn thấy người bước ra đều không khỏi hít hà một hơi. Vị tiểu thư bên cạnh nha hoàn cũng nhìn Doãn Ninh không chớp mắt.

Doãn Ninh một đầu tóc đen dùng một dây lụa đỏ cột lấy, tóc mái rũ xuống bay phất phới. Hắn mặt trái xoan tuấn tú, đôi mắt đen láy như hố sâu muốn hút cả linh hồn của người khác vào trong đó. Môi mỏng hơi mở, đôi mày nhăn lại hơi khó chịu nhìn về phía mọi người.

Đang ở trên vai hắn Tiểu Bạch, Tiểu Hắc hình như cũng không thích bị người nhìn, kêu to "chít chít".

“Được, ta biết rồi, đi liền." Doãn Ninh thấp giọng nói với chúng.

"Nè, ngươi nói hắn là ăn mày thật à?" Một tiểu nhị há hốc mồm hỏi một tiểu nhị khác đang đứng bên cạnh.

"Không phải lúc nãy ngươi tự nói à?" Tiểu nhị khác trả lời.

“Nếu hắn mà là ăn mày chắc chúng ta là chó rồi…" Tiểu nhị buồn chán nói.

"Ngươi làm chó cũng đừng kéo ta theo, ta muốn làm người. Sau này đừng có mà lấy mắt chó xem người nữa nghe chưa!" Người nọ đưa cho hắn một ánh mắt xem thường.

Doãn Ninh không thích người khác tập trung nhìn vào người mình, nhanh chóng xách thân chạy trốn.

"Tiểu thư, hắn thật tuấn tú. Thật xứng đôi với tiểu thư." Nha hoàn ngắm nhìn tiểu thư nhà mình, suy nghĩ rồi gật gật đầu nói.

Vị tiểu thư kia đỏ mặt, duỗi tay nhéo tai nha hoàn, làm bộ tức giận nói: “Nói bậy! Tháng này đừng nghĩ lãnh tiền tiêu vặt." Nói xong liền dậm chân bỏ đi.

"Tiểu thư đừng mà! A Hoa biết sai rồi, sau này sẽ không nói bậy bạ nữa." Nha hoàn vội vàng chạy theo cầu xin.

"Còn có lần sau?"

"Không, không có lần sau." A Hoa lắc đầu lìa lịa.

"Trừ hai tháng tiền tiêu vặt."

"Tiểu thư!"

"Ồ, đây không phải là nhị tiểu thư của Sương gia sao? Thật có duyên." Nam nhân ăn mặc một thân thanh y. Tay cầm cây quạt ra vẻ công tử đào hoa, chỉ là bên miệng hắn có một nốt ruồi lớn khi thực hiện mấy động tác ỏng ẻo khiến hắn trông rất mắc cười.

Vị tiểu thư hơi giật mình, nha hoàn A Hoa nhìn thấy bộ dáng tên kia thì cười phá lên, còn cười đến chảy nước mắt. Tiểu thư không đành lòng nhìn nàng phát bệnh giữa chốn đông người, vội vàng đến bên hông nàng nhéo một cái.

"Ai dui tiểu thư đau, đau. Ha ha ha… nhìn mặt tên này giống Tiểu Lục của Đại thiếu gia ghê."

"A Hoa!" Vị tiểu thư nhíu mày quát lớn, nhưng đôi mắt hơi liếc nhìn về phía tên công tử kia.

Xác thật rất giống con ngựa của anh cả mới vừa mua, nhất là cái mụt ruồi.

Tên công tử kia nhìn thấy nàng liếc về phía hắn còn tưởng rằng nàng ngắm hắn vì đẹp, ngẩng đầu vui vẻ cười lớn.

"Vị công tử này, sợ là ngài hiểu lầm rồi. Ta không phải tiểu thư gì hết, ta cùng muội muội còn có việc gấp, cáo từ."

"Ây! Nhị tiểu thư đừng vội nhanh đi như thế! Mẹ ta hôm nay còn đến nhà nàng gạm hỏi. Thiết nghĩ chúng ta cũng sẽ sớm trở thành vợ chồng, không bằng nàng đi theo ta đến Phong Nguyệt Lâu tâm sự một phen." Tên công tử kia vội vàng ngăn cản đường đi của vị tiểu thư xinh đẹp. Đôi mắt hắn híp lại, bộ dáng háo sắc quan sát nàng từ đầu tới chân như một món hàng.

"Thằng mặt ngựa này! Bộ dáng như súc sinh còn muốn cưới tiểu thư nhà ta, nằm mơ đi! Tiểu thư nhà ta gả cũng sẽ gả cho người... gả cho..."

"Hừ, gả cho ai? Lục Vân Thành này ai mà không biết nhị tiểu thư Sương gia nhà ngươi mười sáu tuổi vẫn chưa tu luyện đến Luyện Khí nhị cấp. Dùng làm món hàng để gia tộc liên hôn còn không đủ xem, ta nguyện ý cưới nàng làm thϊếp đã là làm phước lắm rồi." Công tử mặt ngựa há mồm đều nói những lời khinh thường. Còn tức giận nữ nha hoàn mắng hắn súc sinh, sai đám người hầu vây khốn hai người.

Vị tiểu thư cũng không sợ hãi hắn. Chỉ khi nghe được hắn nói đến hai từ liên hôn thì khuôn mặt hơi xụ xuống buồn bã. Nha hoàn bên cạnh cũng gấp gáp đứng trước mặt bảo vệ nàng. Nhìn người đi đường hai bên nhanh chóng co giò tránh ra, sợ phiền phức nện lên đầu mình thì cau mày lo lắng.

Bỗng nha hoàn nhìn thấy một người, vội vàng la lên.

"Cô gia, cô gia, có người ức hϊếp tiểu thư. Ngài mau đến giúp tiểu thư!"

Nghe thấy nàng nói, vị công tử cũng quay đầu nhìn theo. Hắn hơi sửng sốt vì bề ngoài của người đó, nhưng sau đó khuôn mặt hắn lại hiện lên vẻ ghen ghét, lập tức đem người vây quanh Doãn Ninh.

Doãn Ninh mua xong một đám nguyên liệu đồ gia vị, mới từ cửa hàng bước ra đã bị một đám người vây quanh. Hắn nhíu mày khó hiểu.

“Chuyện gì?"

"Cô gia, bọn họ ức hϊếp tiểu thư, mau cứu cứu tiểu thư." Nha hoàn bắt lấy tay Sương Nguyệt chạy đến bên Doãn Ninh, dùng ánh mắt cầu xin hắn.

Doãn Ninh nhìn nhìn, thấy một tên mụt ruồi lớn khinh bỉ nhìn hắn. Hắn nghi hoặc. Chẳng lẽ hắn bây giờ vẫn giống người ăn xin sao? Hắn đã thay đồ rồi mà?

"Hừ! Không ngờ nhị cô gia của ngươi thật là lợi hại. Luyện Khí còn không tu luyện được nhưng thật ra bản mặt tu sửa rất tốt.” Nghe hắn nói, một đám người hầu của hắn hùa nhau cười to.

"Các ngươi muốn gì? Đừng làm khó người khác, Sương Nguyệt đây nguyện phụng bồi." Sương Nguyệt rời khỏi nắm tay của A Hoa, đưa hai tay ra trước ngực ra vẻ sẵn sàng chiến đấu.

"Ta sẽ không cùng nàng đánh nhau đâu. Thà nàng đến phủ của ta làm thϊếp còn hơn đi theo cái tên mặt trắng đoạn tụ này."

"Ta sẽ cho nàng… á!"

"Thiếu gia."

Lúc hắn còn đang luyện mồm say đắm thì Doãn Ninh đã tung một cú đá vào hạ thân hắn, khiến hắn đau đến nỗi ngất đi. Doãn Ninh sau khi ra tay cũng xấu hổ hít hà một hơi, có lẽ hắn ra tay hơi mạnh.

"Ngươi dám làm thiếu gia ta bị thuơng, ta cho ngươi…”

Pặt!

"Ta cho..."

Pặt!

"Cút" Doãn Ninh giọng trầm thấp uy hϊếp.

Đám người hầu cũng cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng xoay người ôm gương mặt sưng lên chạy trốn. Chạy được một đoạn mới nhớ tới quên thứ gì, xoay người lại nâng công tử mặt ngựa kia chạy đi.

"Đa tạ công tử giúp đỡ, không biết có thể cho ta biết tên không? Sau này nếu có cơ hội, Sương Nguyệt nhất định báo đáp." Sương Nguyệt cùng bên người nha hoàn vội vàng cảm ơn Doãn Ninh.

"Chuyện nhỏ không tốn sức." Doãn Ninh không để ý nói, sau đó móc ra một cái lệnh bài, nhếch miệng cười nói: "Nếu như sau này cảm thấy không có phương hướng thì cứ theo hướng Tây mà đi. Ta sẽ cho cô một cơ hội để trở thành cường giả."

“Ơ này..." Chưa đợi hai người nói xong, Doãn Ninh lúc nãy vẫn còn đứng ở trước mặt đã biến mất.

Chương này hơi dài nên mình chia ra làm hai phần.

Mình nói luôn là cặp chính là Doãn Ninh(kiếp trước là Mặc Uyển Nhu) và Mặc Uyển Nhu của kiếp này, nghĩa là hai người cùng một linh hồn đó.

Cặp phụ đều là bách hết nhe, mấy chương sau bà Nhu xuất hiện.