Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 41:

“Những loại vải này chắc còn dư nhiều lắm, đặc biệt là hai tấm vải nhung này, chỉ may thành hai cái áo khoác, phần vải thừa chắc không thể dùng làm gì được.” Mẹ Cố tính toán nói.

“May may cho mỗi đứa hai cái áo khoác mùa đông đi, mặc bên ngoài áo bông, thay ra rồi giặt cũng tiện.” Lý Thanh Vận suy nghĩ một chút rồi nói.

“Ừ, con suy nghĩ chu đáo, nên như vậy, áo bông giặt nhiều không giữ được ấm, mặc một cái áo khoác cũng có thể bảo vệ chút, giặt cũng tiện.” Mẹ Cố hiếm khi khen ngợi con dâu nhỏ của mình.

Đây cũng là khoảng thời gian yên bình hiếm hoi của hai người trong mấy năm qua, không có cãi nhau.

“Mẹ, mẹ xem như này có được không, một mình con rất bận, còn có hai đứa nhỏ, lão Nhị lại còn nhỏ, con thật sự không có thời gian, mẹ có thể cầm những tấm vải này về rồi cùng với chị dâu cả giúp con may được không ạ, may đủ cho hai đứa trẻ, phần vải còn lại thì cho chị dâu cả xử lý, ở bên này thì con đưa mẹ một cân đường đỏ.”

Lý Thanh Vận không thể tự mình may nhiều quần áo như vậy, vừa hay lại có người giúp đỡ, không nên lãng phí.

Mẹ Cố nghĩ thầm chắc Lý Chiêu Đệ đã thông suốt, không những may quần áo cho bọn trẻ, làm việc cũng có kế hoạch. Mặc dù bà là người đề nghị giúp may hộ quần áo, nhưng cũng là cháu trai của bà, con dâu biết cảm ơn, trong lòng bà cũng vui mừng.

Hơn nữa, vải nhiều như vậy, may xong cho hai đứa nhỏ cũng còn thừa nhiều vải, ghép lại cũng có thể may cho hai đứa con gái nhà thằng cả mỗi đứa một bộ quần áo mùa thu và một bộ mùa đông, đều là vải tốt, màu sắc cũng đẹp, tin là con dâu cả của bà sẽ rất vui, nhưng không hỏi trước thì bà sẽ không nhận ngay.

“Mẹ về sẽ nói với chị dâu cả của con trước, nếu nó đồng ý, thì chúng ta sẽ cùng làm, con không cần phải đưa mẹ cái gì cả, đây là cháu của mẹ, may giúp hai bộ quần áo thì có gì to tác.” Mẹ Cố suy nghĩ một chút rồi nói.

Lý Thanh Vận không ngờ bà mẹ chồng hời của mình lại là người sáng suốt như vậy, không dễ dàng thay người khác quyết định, cũng không keo kiệt, ngược lại còn khiến người ta có thiện cảm.

“Vậy được, nếu mẹ không cần đường đỏ, con còn rất nhiều vải ở đây, mẹ cứ chọn mấy tấm mình thích rồi may cho mẹ và cha mỗi người một bộ quần áo mới.”

Lý Thanh Vận cũng không phải người keo kiệt, cô có khá nhiều vật dụng sinh hoạt, đồ ăn đồ dùng cũng không tiện cho trực tiếp, những loại vải này ở đây cũng có nhiều, ai cũng biết cô thích may vá nên có nhiều vải là chuyện bình thường.

Nói xong cô lấy từ trong tủ mấy tấm vải sẫm màu để mẹ Cố chọn.

Mẹ Cố đang định từ chối, nhưng nhìn thấy những tấm vải này lại không nói nên lời.

Những tấm vải này vừa đẹp vừa thoải mái, chắc là rất đắt, không ngờ mẹ Đại Bảo lại nỡ lòng lấy ra.

“Bà nội để cháu giúp bà chọn.” Đại Bảo nhìn thấy bà nội bối rối, cũng nhìn ra mẹ là thật lòng muốn cho, vì vậy tự mình xung phong giúp bà nội chọn.

“Thằng nhóc lanh lợi này, cháu thì biết cái gì?” Mẹ Cố bế cháu trai lơn lên, để thằng bé ngồi lên đùi mình.

“Tấm vải màu đen có hoa văn này may áo bông cho ông nội, còn tấm màu xanh cho bà nội.” Đại Bảo lật lật mấy tấm vải trong tay, chỉ vào hai tấm này rồi nói.

Lý Thanh Vận không ngờ Đại Bảo còn nhỏ đã có mắt thẩm mỹ riêng, có thể là di truyền từ Lý Chiêu Đệ, trông có vẻ không đáng tin nhưng thẩm mỹ rất tốt.

Chính cô cũng thấy hai tấm vải này phù hợp với hai người già.

Mẹ Cố nghe thấy đứa cháu trai lớn nói vậy, cũng thấy rất có lý, nhìn những tấm vải khác bỗng dưng cảm thấy không đẹp bằng hai tấm này.

“Cháu trai lớn của bà thật giỏi, vừa nhìn một cái đã chọn được tấm đẹp nhất.” Mẹ Cố khen ngợi một lát, sau đó ngượng ngùng nói: “Mẹ Đại Bảo, mẹ rất thích hai tấm này, mẹ cũng không muốn con bị thiệt, con mua hết bao nhiêu để mẹ trả cho con.”

“Mẹ, mẹ cứ cầm lấy đi, mẹ giúp con may cho Đại Bảo Nhị Bảo nhiều quần áo như vậy đã rất vất vả rồi, hai tấm vải này mẹ may thành áo bông đi, mấy năm rồi mẹ cũng chưa may áo bông mới, cái cũ cũng không ấm nữa. Bông thì mẹ không cần lo, đến lúc đó con lại mua thêm cho.”

Thấy mẹ Cố còn muốn từ chối, Lý Thanh Vận đành phải nói thêm: “Cứ coi như năm nay con và Đình Chu báo hiếu hai người.”