Trước đây Đại Bảo không có bàn chải đánh răng, cho tới bây giờ cũng không có đánh răng, nguyên hàm răng vàng hễ cười lại hết sức ảnh hưởng tới nhan sắc.
Ngoài ra còn có hai gói diêm, một cân muối thô mà dân bản xứ đã quen dùng.
Khi chuẩn bị đi tính tiền, thấy quầy bán thực phẩm bày rong biển và nấm hương khô, mộc nhĩ khô và các loại hoa quả khô khác. Những thứ này trong không gian không có nên mua một ít, thỉnh thoảng hầm canh gì đó cho đứa nhỏ. Rong biển có dinh dưỡng phong phú nên vừa có lợi cho sự phát triển của đứa trẻ lại còn có thể nâng cao sức miễn dịch.
Cuối cùng lại mua cho Đại Bảo một cân kẹo trái cây, cái này không cần phiếu, nhưng mất một đồng hai một cân. Bánh quai chèo giòn 5 phân một cây, mua mười cây chỉ có năm hào.
Thời đại này giá cả thật sự rẻ đến mức làm người ta căm phẫn, sức mua của hơn một trăm đồng trên người cô cũng khá lợi hại.
Mua xong những thứ này cũng chỉ tốn khoảng mười ba đồng.
Lại nói tiếp, trải nghiệm mua sắm của cô ở xã cung ứng cũng không tệ lắm, mấy nhân viên bán hàng đều tương đối nhiệt tình hào phóng, không xuất hiện cảnh tượng vênh váo hung hăng, tự đắc hiên ngang trong tiểu thuyết, cùng lắm chỉ là tinh thần tốt hơn người bình thường, ăn mặc chỉnh tề, giọng nói lớn hơn, tốc độ nói nhanh hơn mà thôi.
Thời đại này có công việc ở xã cung ứng tương đương với nhân viên công chức ở đời sau, là bát cơm sắt, chẳng những có tiền lương mà còn có các loại trợ cấp, phiếu, phúc lợi ngày lễ, còn có phúc lợi của nội bộ nhân viên, giống như một số đồ vật có chút khuyết điểm sẽ được nội bộ tiêu hao. Cho nên tinh thần và diện mạo của họ đều tốt hơn người bình thường rất nhiều cũng là việc rất bình thường.
Giờ đây trong nhà nếu có người làm việc ở xã cung ứng, thật sự là quá đã, nói ra cũng rất vẻ vang.
Thanh toán xong, bỏ những thứ vụn vặt vào trong giỏ. Trước tiên đặt vào xe bò trước, sau đó lại đặt tro trắng sang để chung với chiếc giỏ.
Túi tro trắng lớn này nếu như chính cơ thể của cô tự xách thì chắc chắn xách không nổi, cô đã chuẩn bị để nhờ người khác giúp đỡ, kết quả không ngờ sức mạnh của cơ thể nguyên chủ lại rất lớn, di chuyển mà không hề gặp bất kỳ rắc rối nào.
“Chú Cố, mời chú ăn bánh quai chèo, rồi phiền chú trông giúp cháu một chút, cháu còn phải đi làm chút chuyện, có được không?”
Đôi mắt vẩn đυ.c của ông Cố sáng lên, bánh quai chèo này là đồ ngon, cháu trai nhỏ trong nhà chắc chắn thích ăn những thứ đồ ăn vặt này. Đáng tiếc hiện giờ ông ấy già rồi, không kiếm được công điểm, cũng nhờ có đại đội ở trên tội nghiệp già trẻ trong nhà ông ấy, nên sắp xếp cho công việc đẩy xe bò, mới miễn cưỡng nuôi sống một nhà ba người.
Trước đây nhà Đình Chu này cũng sẽ không hào phóng như vậy, hơn nữa chẳng biết tại sao, nghe cô nói chuyện lại cảm thấy rất nhã nhặn, trước kia ngược lại không có cảm thấy.
Chần chờ một chút, nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Lý Thanh Vận, cuối cùng ông ấy vẫn nhận lấy bánh quai chèo này, rồi nói: “Lần này chú mặt dày nhận lấy, về sau đừng như vậy nữa. Đợi lát nữa thả người trong thôn xuống, cháu đi cuối cùng đi. Chú đi tới chuồng bò trả gia súc, cũng đi ngang qua nhà cháu, vừa vặn có thể đưa cháu đi một đoạn đường.”
Lý Thanh Vận không ngờ thời đại này lại có người chất phác như vậy, một chiếc bánh quai chèo năm phân tiền, có thể đổi lấy một lòng tốt.
Như vậy cũng tốt, cô không cần phải vất vả mang đồ về nhà, từ cửa thôn đi về nhà cũng tầm mấy trăm mét, xách hai cái giỏ còn đỡ, chứ tro trắng này thì cực kỳ nặng.
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn chú.” Lý Thanh Vận chân thành nói cảm ơn, rồi tiếp tục đi dạo công xã.