Lý Thanh Vận tách Đại Bảo ra, để cho Nhị Bảo bú sữa. Cậu nhóc uống hai bữa sữa, đã quen bú bình, hì hục hai ba phút là làm xong một bình sữa, rồi vui vẻ mυ'ŧ tay.
Lý Thanh Vận lấy bình sữa đi, giao Nhị Bảo cho Đại Bảo trông, từ trong ngăn tủ lấy hai viên kẹo trái cây cho Đại Bảo.
“Gói kẹo trái cây này mẹ để trong tủ, mỗi ngày con chỉ có thể ăn hai viên, không được ăn nhiều, ăn nhiều sâu sẽ ăn hết răng của con.”
“Không cần đâu, Đại Bảo nghe lời, sâu sẽ không ăn hàm răng của Đại Bảo.” Đại Bảo có chút buồn cười che cái miệng nhỏ nhắn của mình ra, chọc cho Lý Thanh Vận cười ha ha.
Thỏa mãn thú vui xấu xa của mình, Lý Thanh Vận đang chuẩn bị đứng dậy đi làm bữa tối, một viên kẹo trái cây được bóc vỏ đưa tới bên miệng.
“Mẹ ăn đi.”
Lý Thanh Vận có chút phức tạp nhìn ánh mắt hồn nhiên của đứa nhỏ, thằng bé rõ ràng chưa từng nhận được sự ấm áp đến từ mẹ, nhưng vẫn lương thiện lựa chọn tha thứ.
Đứa nhỏ đơn thuần như vậy, thật sự rất khó để liên hệ thằng bé với nhân vật phản diện vô tình vô nghĩa ở trong truyện.
Lý Thanh Vận ăn kẹo trái cây trên tay Đại Bảo, hương vị ngọt ngào tan chảy ở trong miệng, ngọt đến trái tim.
“Đại Bảo cũng ăn đi, ăn xong thì chơi với em trai một lát, để mẹ nấu cơm cho chúng ta.” Lý Thanh Vận đứng dậy chuẩn bị nấu cơm.
Đi tới cửa lại quay đầu dặn dò: “Tuyệt đối đừng cho em ăn kẹo trái cây nhé, em vẫn chưa thể ăn, hơn nữa sẽ mắc nghẹn.”
Đại Bảo đã lâu rồi không có ăn kẹo, lần trước được ăn là lúc cha trở về. Nhị Bảo chưa từng được ăn càng đáng thương hơn, thằng bé đang muốn chia viên kẹo của mình ra làm hai, mỗi người một nửa, nhưng đã bị lời khuyên của mẹ ngăn cản.
Nông thôn đều ăn bữa tối rất sớm, đi ngủ cũng sớm, như vậy để không phí dầu đèn.
Lý Thanh Vận châm lửa nấu cháo, ra khu đất của mình hái mấy quả dưa chuột trộn với thức ăn, được một bữa cơm đơn giản.
Đối với Lý Thanh Vận mà nói đây chính là món ăn bình thường nhất, nhưng đối với Đại Bảo mà nói lại có chút nghi hoặc. Mẹ không lo cho cuộc sống sau này nữa sao, buổi sáng ăn cháo, buổi trưa ăn mì trứng, buổi tối lại ăn cháo.
Ăn hết chút gạo này thì em trai cũng không có cháo để uống nữa.
“Mẹ, chúng ta ăn khoai lang đi, để gạo nấu cháo cho em trai uống, em trai đói bụng sẽ khóc.” Thằng bé cẩn thận quan sát sắc mặt của Lý Thanh Vận.
Thật sự là một đứa bé ngoan, còn rất nhỏ, bản thân cũng đang đói bụng mà đã biết chăm sóc cho em trai. Thằng bé đã trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể biến thành người vô tình lạnh lùng như trong truyện đã viết chứ?
“Con lo ăn cơm của mình đi, mẹ sẽ không bỏ đói em trai của con đâu.” Lý Thanh Vận làm bộ hùng hổ nói.
“Ồ.” Đại Bảo uể oải cúi đầu.
“Ngày mai mẹ đi công xã mua đồ, sẽ không cắt lương thực của em trai con, nên cứ yên tâm ăn đi.”
Trên gương mặt tươi cười của Đại Bảo lập tức lộ ra vẻ lấy lòng, bắt đầu ăn cháo của mình.
Sau khi ăn xong thì dọn dẹp, ở trong sân hóng mát một lát rồi cũng đến giờ đi ngủ.
Ngày đầu tiên xuyên sách cứ như vậy mà trôi qua.