Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 3

Trữ hàng trái cây rồi, rau củ cũng phải mua một ít, cải trắng, cải bắp, cà rốt, hành tây, khoai tây, khoai lang đỏ, khoai lang tím, củ mài, ớt xanh, tỏi, hành, gừng đều mua, các loại hạt giống rau củ trái cây bình thường cũng mua, lỡ như cần phải tự cấp tự túc thì sao, hạt giống hiện đại luôn sẽ có ưu thế hơn một chút.

Còn có hàng khô cũng phải mua một ít, rong biển, mì căn, miến, tàu hủ ki, mộc nhĩ đen, nấm hương khô, táo đỏ, cẩu kỷ đều mua.

Đủ thứ linh ta linh tinh cộng lại cũng hết năm nghìn.

Túi tiền của cô chỉ còn lại gần mười một vạn.

Cô đột nhiên nhớ ra còn phải chuẩn bị cả sữa bò và sữa chua nữa, đây chính là thứ tốt để bổ sung dinh dưỡng, sữa bò nguyên chất và sữa chua đều mua hai mươi thùng, sữa đậu cũng mười thùng, mười túi mè đen, trà cũng mua mấy túi, năm mươi cân rượu lương thực tự ủ.

Lại thêm ba nghìn bay ra ngoài.

Lý Thanh Vận nghĩ chắc cũng sắp đến giờ giao hàng rồi, nhanh chóng lái xe máy điện chạy về, lúc đi ngang qua cửa hàng bán thuốc lớn Đồng Nhân Đường thì cũng sẵn tiện đi vào mua các loại thuốc thường dùng luôn.

Ngải thảo, bạc hà, kem thoa chống muỗi, povidone, băng gạc, tăm bông, cồn y tế, băng keo cá nhân, tinh dầu, dầu hoa hồng, thuốc trị phỏng, thuốc đặc hiệu trị cảm, thuốc trị ho, thuốc hạ sớm, thuốc giảm nhiệt, thuốc giảm đau, thuốc trị đau dạ dày, Vân Nam bạch dược, thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, các loại thuốc bổ sung vitamin, thuốc bổ sung canxi, thuốc giải nhiệt, chất kháng sinh vân vân.

Bởi vì cô mua với số lượng lớn nên chị gái bán hàng còn giảm giá mười phần trăm, cuối cùng tốn hơn sáu nghìn.

Chị gái giúp cô cột thuốc lên trên xe máy điện, lúc Lý Thanh Vận chở chúng nó về đến kho hàng thì đã có người đứng trước cửa chờ, là anh trai giao hàng của cửa hàng lương thực và dầu, anh ấy còn rất tốt bụng mà dọn toàn bộ hàng hóa vào kho hàng ngay ngắn rồi mới rời đi.

Lúc này cũng lần lượt có hàng hóa mà cô đặt đưa đến, Lý Thanh Vận bận rộn đi kiểm kê số lượng hàng hóa thùng hàng giao đến, tốn gần một tiếng đồng hồ mới sắp xếp xong toàn bộ đồ đạc mà cô đặt lúc sáng.

Cuối cùng cũng không còn ai, Lý Thanh Vận chỉ hơi suy nghĩ một chút đã thu hết tất cả chúng nó vào trong không gian ngọc trụy của cô, nói đến cũng là, sau khi cái ngọc trụy này bị vỡ thì lập tức biến thành cát bụi biến mất, cô lại có được một cái không gian di động có thể lấy đồ vật cất đồ vật bất cứ lúc nào.

Sau khi bỏ mới lương thực và dầu ăn vào xong, không gian ngọc trụy rõ ràng đã trở nên nhỏ hẹp đi rất nhiều, chỉ còn lại một phần ba, tiếp theo đó cô lại sắp xếp bày biện lại vật phẩm lần nữa, cố gắng giảm thiểu bớt các đóng gói không cần thiết, tiết kiệm được thêm càng nhiều không gian, hơn nữa di chuyển phân loại các loại vật phẩm, sau này lấy chúng nó cũng sẽ tiện hơn.

Sửa soạn lại xong, Lý Thanh Vận đột nhiên cảm thấy đói bụng, nhìn thời gian thì đã là mười hai giờ trưa, chẳng trách, sáng nay cô còn chưa kịp ăn sáng thì đã đến giờ ăn trưa rồi.

Người là sắt cơm là thép, nghỉ ăn một bữa đói muốn xỉu, Lý Thanh Vận đi vào quán ăn mà cô thường hay ăn, gọi một phần cơm móng heo, đang nhón chân chờ cơm thì đột nhiên nhìn thấy bà chủ bán thức ăn sáng ở sạp bên cạnh ủ rũ thở dài.

Bình thường cô thường xuyên đến sạp này mua bánh bao ăn, rất quen thuộc với bà chủ, cô đi qua đó hỏi “Chị Trần, chị làm sao thế, mặt ủ mày chau?”

“Là Tiểu Lý à, cô đừng nói nữa, tôi bị lừa, hôm qua có một thanh niên đến đây nói muốn đặt năm trăm cái bánh bao thịt, nói có vẻ chắc chắn lắm, ăn mặc cũng lịch sự, còn cho chị năm trăm đồng làm tiền đặt cọc nữa, chị không nghĩ nhiều, đồng ý luôn.

Đã hẹn trước là bảy giờ sáng nay đến lấy hàng, ai biết bây giờ đã mười hai giờ rồi, chị cũng không thấy bóng dáng của cậu ta đi, năm trăm cái bánh bao nay hôm nay bán không hết được, ngày mai sẽ hỏng hết, đáng tiếc.”

Bánh bao nhà chị Trần bán rất to, nhân cũng đầy ụ, bình thường đều bán ba đồng một cái, nếu không bán được năm trăm cái bánh bao này thì chẳng khác nào lỗ vốn một nghìn, tổn thất đúng là rất lớn, chị ấy bán bánh bao suốt một ngày cũng chưa chắc kiếm được một nghìn, cũng không biết ai thiếu đạo đức như thế, đặt cho đã rồi lại không lấy.