Khi đứng thì hông của Úc Nguyên không có cảm giác gì nhưng vừa ngồi xuống thì cậu đã bắt đầu cảm thấy đau âm ỉ, có lẽ là sau một đêm làm vật trang sức bám lấy người ta làm nũng thì độ thân thuộc của Úc Nguyên đối với cơ thể của Cố Thiệu Thừa cũng tăng lên đáng kể. Sau khi đã ngồi vững thì cậu hít sâu hai hơi, sau đó không hề do dự mà nghiêng người về phía Cố Thiệu Thừa giống như là tựa vào tay vịn trên xe ô tô để tránh tư thế bị thương vậy.
Cố Thiệu Thừa nghiêng mắt nhìn thì phát hiện ra Úc Nguyên đang nhìn đĩa trái cây bên cạnh một cách thèm thuồng.
Trước mặt hai người là chiếc bàn pha lê hình vòng cung nhỏ, trên đó được bày rất nhiều rượu và các món điểm tâm ngọt tinh xảo, vất vả lắm Úc Nguyên mới điều chỉnh được tư thế thoải mái nhất và cậu không muốn tự động tay động chân nữa, cậu cứ tựa vào người Cố Thiệu Thừa rồi điên cuồng nuốt nước bọt khiến cho đối phương chú ý.
Chờ cho Cố Thiệu Thừa nhìn cậu rồi, ngay lập tức Úc Nguyện nhe hàm răng trắng ra cười lấy lòng sau đó cậu khẽ hất cằm về phía quả dâu tây.
“Thiệu Thừa, có thể lấy giúp tôi ít dâu tây được không?”
Vào lúc cậu nhận nhầm người thì cậu đã phát ra âm thanh khiến anh cảm thấy tổn thọ nhưng khi ở trước mặt Cố Thiệu Thừa thì thật sự cậu không nhịn được, cậu chỉ có thể cố gắng làm dịu giọng lại, khóe mắt cậu cong lên và cố gắng loại bỏ ý làm nũng.
Cố Thiệu Thừa biết rõ giữa hội trường có vô số ánh mắt và ống kính đang chăm chú nhìn hai người họ, anh nghe cậu nói vậy thì cong môi cười, sau đó anh hơi cúi người giữ lấy chiếc khây nhỏ bằng bàn tay để Úc Nguyên dễ lấy dâu hơn.
Sau khi đến gần và mở nấp pha lê ra thì Úc Nguyên mới phát hiện trái cây trong đĩa hông phải là trái cây tươi mà đã qua chế biến đặc biệt trên cơ sở bảo lưu lại hương vị của các loại trái cây và có tăng thêm hương thơm ngọt của sữa.
Úc Nguyên cầm nĩa vàng nhỏ xiên một miếng thịt măng cụt lên ăn trước, bên khóe môi cậu hiện lên một má lúm đồng tiền nhàn nhạt và đôi mắt sáng ngời giống như là một đứa trẻ được ăn kẹo, ánh mắt cậu tỏa sáng dưới ánh đèn lấp lánh.
Sau khi nuốt miếng trái cây vào bụng thì cậu lập tức đề cử cho Cố Thiệu Thừa.
“Cái này ngon lắm! Anh cũng ăn thử đi!”
Đây là lần đầu tiên Cố Thiệu Thừa nhìn thấy biểu cảm này của cậu, sự vui vẻ trên khuôn mặt cậu như lan ra và tràn ngặp trong không khí khiến cho người ta nhìn thấy cũng bất giác cảm thấy vui vẻ theo…
Khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh các vật phẩm được đấu giá tự động hiện trên màn hình máy tính bảng lại vừa vặn dừng lại ở một hình ảnh quen thuộc, Cố Thiệu Thừa dời tầm mắt đi.
“Cậu tự ăn đi.”
Úc Nguyên nhìn thấy anh tiếp tục nhìn vào máy tính bảng trong tay mình thì đáp lại một tiếng rồi ngoan ngoãn xiên từng miếng trái cây cho vào miệng.
Thật sự cậu rất khát, ban đầu cái miệng nhỏ của cậu vẫn còn từ tốn nhai chậm nuốt kỹ, nhưng sau đó cậu phát hiện ra mọi người xung quanh và người bên cạnh không chú ý thì ngay lập tức cậu liên tục hút vào như vũ bão.
Đồ ăn ngon và quý giá như vậy, đoán chừng cậu có thể thừa dịp Cố Thiệu Thừa còn tồn tại mà ăn vài miếng…