Cố Thiệu Thừa rất tự nhiên ôm người vào trong lòng, mây đen trong đôi mắt của anh đã tan đi từ lâu, khi anh đối mặt với Ôn Bình thi hiếm khi lộ ra nụ cười chân thành.
"Tất nhiên là tôi không để bụng rồi vì suy cho cùng thì đó không phải là ly nước của tôi.”
Đôi môi mỏng của Ôn Bình mím lại trong phút chốc rồi anh ta mỉm cười lắc đầu.
Vừa rồi giống như vừa mới diễn ra một trò đùa vô hại vậy, anh ta ngậm mảnh kính áp tròng trong miệng rồi giả vờ thoải mái nói.
"Xin lỗi không tiếp trong chốc lát.”
Kính áp tròng đã bị anh ta nhai nát, anh ta cố gắng nuốt nó xuống cổ họng của mình, trước tiên anh ta phải tìm một nơi để nôn ra rồi mới nói sau.
Khi người lạ mặt kỳ quái vừa rời đi thì ngay lập tức Úc Nguyên lại tỏ ý chán ghét, cậu nhìn người đàn ông vội vã bỏ đi rồi lẩm bẩm bất mãn.
"Anh ta là ai thế? Nuốt kính của người ta mà không có ý định bồi thường sao?”
Cố Thiệu Thừa luôn cảm thấy việc đã xong rồi mới nói giúp thì cũng vô nghĩa, nhưng xét đến tình huống đặc biệt của Úc Nguyên, hơn nữa người này còn có cách phản kháng ngay tại chỗ khá đặc biệt nên nụ cười trong mắt của anh càng đậm hơn.
Trước đây anh chỉ cảm thấy mạch não của Úc Nguyên lớn nên chọc tức người ta, nhưng bây giờ anh mới nhận ra đối phương cũng là kho báu bị đặt sai vị trí.
Cố Thiệu Thừa cụp mắt liếc nhìn cậu.
"Không phải cậu nhận sai người trước à? Cậu nghĩ tôi trông rất giống anh ta đúng không?”
Úc Nguyên chớp mắt ngơ ngác.
"Giống sao? Tôi nhìn không rõ, khi nhìn thấy người mặc bộ quần áo đen đứng ở đây tôi còn tưởng là anh.”
Úc Nguyên nhớ lại giọng nói ngây ngấy của Ôn Bình khi đang nhai chiếc kính áp tròng của anh, đột nhiên cậu cảm thấy hơi chán ghét, cậu nói bằng sắc mặt chủ quan.
"Đến gần còn thấp hơn nửa cái đầu, cảm thấy gần bằng tôi thôi…”
Mặc dù Cố Thiệu Thừa rất hài lòng với câu trả lời của Úc Nguyên, nhưng anh vẫn không nhịn được nhìn thật sâu vào mắt của Úc Nguyên.
"Anh ta cao ít nhất là một mét tám.”
Khi Úc Nguyên và Cố Thiệu Thừa đứng cạnh nhau được so sánh với những con khỉ, anh còn cho rằng bức ảnh đó rất hài hước, dù sao thì Cố Thiệu Thừa cũng rất cao.
Với tư cách là tử huyệt của đàn ông nói chung nên khi bị Cố Thiệu Thừa không chút do dự chọc vào như vậy, lại còn bị một kẻ lập dị hung hăng uống cạn kính áp tròng của mình nên bức tượng đất sét Úc Nguyên cũng bị kích động đến cấp độ ba.
"Một mét tám thì thế nào? Tôi cũng cao một mét bảy mươi tám mà.”
Cố Thiệu Thừa nghe vậy thì nhướng mày, ánh mắt anh lướt qua lại giữa hai người họ, dưới anh mắt đo đạc của anh khiến cho Úc Nguyên cảm thấy xấu hổ, giọng nói của anh ấy nghẹn ngào ngượng ngùng.
"Bây giờ là một mét bảy mươi lăm, nhưng tôi mới mười tám nên còn hai năm để phát triển.”
Giọng nói của Cố Thiệu Thừa ngày càng trầm hơn.
"Một mét bảy mươi lăm?”
Đôi mắt của Úc Nguyên đảo quanh, cậu gật đầu.
Khóe môi của Cố Thiệu Thừa khẽ giật.
"Vậy sao lại chọn quần áo may sẵn cho chiều cao một mét bảy mươi?”
Úc Nguyên: ???
"Không thể nào, chiều cao khi mất nước của tôi là một mét bảy mươi ba chấm chín!”
Nói xong, ngay lập tức cậu tìm đường bổ sung thêm.
"Chiều cao thật sự của nhà khoa học vĩ đại nhất thế kỷ hai mươi Einstein là một mét bảy mươi mốt chấm năm, John Von Neumann là người thành thạo toán tích phân khi mới tám tuổi cao một mét sáu mươi chín…”
Cố Thiệu Thừa mím môi không tỏ ý kiến gì.
"À.”
Úc Nguyên cảm thấy mình bị xem thường, khỉ con tức giận.jpg.
Cố Thiệu Thừa nghiêng đầu, nụ cười trong mắt anh càng chân thực hơn.