Sau Khi Sợ Xã Hội Thay Thế Gả Vào Hào Môn

Chương 44: Gọi tôi là gì?

Đợi Tiền phu nhân rời đi, Úc Nguyên kéo kéo cánh tay vẫn đang khoác chặt của hai người, cố kiềm chế cảm giác muốn dụi mắt, cậu nhỏ giọng nói: “Cố Thiệu Thừa...”

Cố Thiệu Thừa đưa một ly sâm panh cho cậu, khóe môi anh cong lên, lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Gọi tôi là gì?”

Nghe thấy câu hỏi của anh, Úc Nguyên ngơ ngác: “...Thiệu Thừa? Thừa? Thừa Thừa?”

Cố Thiệu Thừa đen mặt: “Cái đầu tiên.”

Úc Nguyên gật gật đầu, cậu hơi nâng cằm về phía anh, lại mở miệng: “Thiệu Thừa, mắt tôi đau quá, tôi tháo kính áp tròng được không?”

Cố Thiệu Thừa rũ mắt mới thấy mắt Úc Nguyên đã đỏ ửng, hơn nữa cậu phải liên tục chớp mắt vì khó chịu, sắc mặt anh lập tức lạnh đi: “Tháo ngay đi.”

Úc Nguyên dùng dụng cụ để đeo kính áp tròng lên, cậu vẫn chưa thành thạo động tác tháo kính bằng tay không, cậu chỉ về phía nhà vệ sinh: “Tôi đi tháo, anh đứng đây chờ tôi.”

Úc Nguyên vội vàng chạy đi, cậu chỉ hận không thể lập tức tháo kính áp tròng, lúc vào nhà WC, cậu mới nhận ra bản thân vẫn đang cầm ly sâm panh.

Cố kiềm chế cảm giác khó chịu, cậu lên mạng tìm cách tháo kính, sau khi tháo kính ra, cảm giác đau rát lập tức biến mất.

Trên mạng nói đối với người mới đeo lần đầu, những phản ứng của cậu là bình thường, lần sau nên ngâm kính trong dung dịch bảo quản chuyên dụng trước khi đeo, có thể sẽ không thấy khó chịu nữa.

Nhìn hai tấm màng mềm mại trên tay, Úc Nguyên nghĩ, hai chiếc kính áp tròng có giá mấy trăm tệ, vứt chúng đi thì phí quá...

Đồng tử khẽ đảo, Úc Nguyên liếc sang ly sâm panh bên cạnh.

*

Úc Nguyên đi được một lúc, Tiền phu nhân lại dẫn một vị khách đến muộn vào.

Vị khách này thấp hơn Cố Thiệu Thừa vài cm, anh ta mặc âu phục đen gần giống anh, gương mặt anh tuấn có vài nét hao hao Cố Thiệu Thừa, đây là người được ông cụ Cố bồi dưỡng để tiếp quản Cố thị sau này – Ôn Bình.

Ôn Bình vốn là con riêng trong một dòng nhánh của nhà họ Cố, do thân phận đặc thù của mẹ ruột nên anh ta không thể nhận tổ quy tông. Tuy nhiên, nhờ năng lực xuất chúng, anh ta được ông cụ Cố giữ bên người nhiều năm, thật ra tài năng của anh ta còn hơn xa nhiều con cháu họ Cố.

Diện mạo hai người tương đối giống nhau, nhưng khí chất lại quá khác biệt.

Nếu nói Cố Thiệu Thừa là một thanh kiếm lạnh lẽo sắc bén, Ôn Bình chính là làn nước mùa xuân tháng ba, trên mặt luôn là nụ cười ôn hòa dễ mến.

“Thiệu Thừa, nghe Cố Đồng bảo sau khi kết hôn, sức khỏe của anh tốt lên nhiều rồi, dì Lan mà biết chắc chắn sẽ vui lắm.”

Cố Thiệu Thừa lạnh lùng liếc nhìn anh ta, biết đối phương cố ý thử mình, anh kiềm chế sự thù hận đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng, anh hờ hững mở miệng, giọng điệu không nóng không lạnh: “Khiến giám đốc Ôn lo lắng rồi.”

Không để Ôn Bình mở miệng lần nữa, một giai điệu nhạc cổ điển vang lên, Cố Thiệu Thừa nghe máy, chân đi về hướng sân thượng cách đó không xa.

Mắt Úc Nguyên bị kính áp tròng cọ xát hồi lâu, sau khi tháo ra, tầm nhìn của cậu còn mờ hơn bình thường rất nhiều, nhưng không đau nữa là cậu đã biết ơn lắm rồi.

Dù sao hôm nay cậu chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là bám chặt Cố Thiệu Thừa, nhìn không rõ cũng tốt, không nhìn thấy đám người kia càng bớt lo.

Úc Nguyên bước trên hành lang dài, thoáng thấy chỗ hai người vừa đứng vẫn chỉ có một người đang chờ, cậu lại càng cảm thấy vui vẻ, khán giả chỉ đứng từ xa nhìn cậu biểu diễn, đúng là không thể tốt hơn!

Cậu thầm nhủ, cậu nhất định phải “cố gắng làm nũng”, nhất định phải làm ông chủ Cố hài lòng!