Cố Thiệu Thừa thấy cậu cúi đầu không nói, anh tưởng cậu bị chọc đúng chỗ đau, anh lạnh lùng cong môi, muốn đuổi cậu đi: “Tiếc quá, cậu chỉ có thể ngủ ở phòng riêng của phu nhân thôi.”
Tiếc quá? Tiếc gì chứ, Úc Nguyên nghe xong, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, trên mặt viết to mấy chữ: Tốt quá, tốt quá rồi!
Điều này khiến ngón tay đang nhấn chuông của Cố Thiệu Thừa khựng lại, không chờ anh ra lệnh cho bảo mẫu, Úc Nguyên đã vội vàng cướp lời: “Được, được, anh nghỉ ngơi trước!”
Nói xong, cậu cầm lấy điện thoại rồi xoay người bỏ chạy, chân bước như bay đến tấm kính ngăn cách giữa hai phòng, ngay cả sợi tóc rối trên đỉnh đầu cũng lắc lư vô cùng hân hoan.
Cố Thiệu Thừa: “…”
Đúng lúc đó, chuông kết nối đến phòng bảo mẫu, giọng nói cung kính của bảo mẫu vang lên.
Cố Thiệu Thừa nhắm mắt, nói câu vốn định nói trước mặt Úc Nguyên: “Thay toàn bộ đồ dùng trong phòng ngủ chính đi.” Nhưng vì người cần xem không ở đây, giọng nói trầm thấp cũng không chứa những cảm xúc không cần thiết.
*
Úc Nguyên vội vàng tắm rửa rồi nhanh chóng ăn cơm, một phần là vì cậu muốn trốn khỏi đám bảo mẫu càng nhanh càng tốt, cũng là vì cậu sợ phải xa điện thoại quá lâu.
Nhà họ Vương chỉ đơn thuần bán cậu đi, trên người cậu, ngoài áo cưới không thể mặc lại thì chỉ có một cái áo phông và quần dài mặc bên trong, có lẽ sợ phiền phức, cậu mang theo hành lý từ nhà họ Vương, nhưng không thấy ai mang hành lý đến cho cậu.
Nếu không phải trong biệt thự có máy sấy, cậu chỉ có thể khoác áo choàng tắm, vì vậy cậu nghĩ điện thoại và kính mất thật rồi, không ngờ Cố Thiệu Thừa còn để ý đến lời cậu nói, cả đêm không về chỉ vì giúp cậu tìm đồ... Cố Thiệu Thừa hẳn là người mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, ngoài lí do này, cậu không nghĩ ra được lí do nào hợp lí hơn, không hổ là người cha già tái thế có ơn sâu hơn biển của cậu!
Úc Nguyên nín thở, nghiêm túc ấn nút khởi động điện thoại, cậu vừa mong đợi vừa lo lắng, cậu rất sợ vừa mở điện thoại lên sẽ thấy thông báo cuộc gọi nhỡ, vừa nghĩ đã thấy đau đầu.
May mắn thay, không có thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn thoại nào, trong danh sách liên lạc gần đây chỉ có mấy tin nhắn đến từ bạn thân nhất của cậu - Diệp Tưu Đường, cũng là người đang giúp cậu chăm sóc mẹ nuôi.
Cách duy nhất để cứu sống mẹ nuôi là ghép phổi, bây giờ mẹ nuôi của cậu đang nằm ở nhà thở oxi, chờ được ghép phổi, Úc Nguyên không muốn chuyện của nhà họ Vương kí©ɧ ŧɧí©ɧ mẹ nuôi vào thời điểm này, cũng may Úc Nguyên tham gia đội tuyển tập huấn quốc gia năm lớp 11, được tuyển thẳng vào Đại học Vân Nam, lần này cậu lấy cớ ra ngoài tham gia tập huấn, tạm vắng nhà một thời gian, mẹ nuôi hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Chỉ có Diệp Tưu Đường biết cậu gả cho ma ốm khét tiếng để xung hỉ, không chỉ mắc bệnh tâm thần mà còn rất bạo lực, có tiền sử đánh đập người khác, mấy tin nhắn đầu tiên, Diệp Tưu Đường vẫn thoải mái trêu ghẹo, bảo cậu không cần lo lắng, mọi chuyện bên mẹ nuôi đều ổn, nhưng đợi mấy ngày vẫn không thấy hồi âm, cậu ấy đã bắt đầu sốt ruột.
Diệp Tưu Đường: [Cậu đâu rồi??? Không được, đừng để bản thân chịu thiệt, cùng lắm thì tớ đi bán thân để dì được ghép phổi! ]
Nhìn thấy dấu hỏi đầy màn hình, Úc Nguyên vội vàng nhắn một câu trước: [Đây.]
Sau đó mới trả lời lại tin nhắn đòi bán thân của Diệp Tưu Đường: [Đừng lấy mẹ tớ ra làm lí do để cậu quậy phá nữa!! hỉ chỉ trỏ trỏ.jpg]
Diệp Tưu Đường lập tức trả lời: [Ôi Đại Linh nhi ~ sao giờ mới trả lời người ta, người ta lo lắng gần chết hức hức hức!]
Úc Nguyên chẳng buồn sửa biệt danh Diệp Tưu Đường đặt cho cậu nữa, cậu gửi sticker tỏ vẻ ghét bỏ: [Suýt nữa mất điện thoại, Cố Thiệu Thừa vừa tìm cho tớ.] Nhớ đến màn kịch gay cấn tối qua, đầu ngón tay của Úc Nguyên tiếp tục lướt nhanh: [ Yên tâm, bên này tốt lắm, sức khỏe của Cố Thiệu Thừa cũng rất tốt, mấy cái tin đồn đó đều là giả.]