Sau Khi Sợ Xã Hội Thay Thế Gả Vào Hào Môn

Chương 18: Căng thẳng

Nói xong, Úc Nguyên lại run lên, không bị bàn tay người đàn ông giữ chặt, cậu cúi thấp đầu, cả người co rúm lại như hình chữ “c” trong lòng người đàn ông, cơ thể kháng cự tiếp xúc thân mật nên vừa co quắp vừa thở hổn hển, hoàn toàn không chú ý tới biểu cảm phức tạp trên gương mặt nghiêm nghị của người đàn ông.

Đầu Cố Thiệu Thừa đau như sắp nứt ra, anh nghĩ bản thân gặp ảo giác rồi, nếu không, tại sao kẻ lừa đảo nhát gan, nhút nhát trước mặt này lại nói không nhìn rõ, còn nói gì mà bụng kêu to...

Lần đầu tiên gặp phải loại “ảo giác” kì quặc này, anh cố gắng cử động cơ thể, bệnh tình của anh đã nghiêm trọng đến mức này?

Một lát sau, Cố Thiệu Thừa im lặng đẩy người kia ra, anh vội vàng mở ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc dự phòng.

Tuy không phải đi dâng hương cùng mẹ Trương - tàn dư phong kiến kia vào sáng sớm nữa, Úc Nguyên vẫn thức giấc lúc 6 giờ hơn, chẳng qua là cậu bị đói nên tỉnh giấc.

Đêm hôm qua, sau khi Cố Thiệu Thừa uống thuốc, những người có liên quan đều biến mất, dù đói bụng, lăn lộn trên giường một lúc lâu, cậu cũng không dám đến gõ cửa phòng bảo mẫu, Úc Nguyên thật sự rất sợ phải mở cửa bảo mười mấy bảo mẫu kia nấu bữa khuya cho mình, cậu thà để bụng đói đi ngủ còn hơn.

Trên thực tế, năm ấy, sau khi dì Lâm gặp chuyện không may, nhóm bảo mẫu đều lo lắng đề phòng, sợ một ngày nào đó chủ nhân lại nổi điên rồi đẩy họ xuống cầu thang, khiến họ liệt nửa người như dì Lâm.

Vì vậy, từ sau sự cố đó, ban đêm, trừ mẹ Trương và đội vệ sĩ, chỉ còn hai bảo mẫu trực đêm, nếu không có việc gì, những bảo mẫu khác sẽ chờ trong phòng dành cho bảo mẫu, trừ khi Cố Thiệu Thừa hoặc mẹ Trương có việc mới gọi họ bằng cách nhấn chuông.

Úc Nguyên vuốt cái bụng xẹp lép vì đói, đấu tranh một lúc, cậu đành ngồi dậy, vì miếng ăn, cậu không thể không đối mặt với lực lượng bảo mẫu hùng hậu trong biệt thự.

Khi cậu đang âm thầm nghĩ xem nên khuyên Cố Thiệu Thừa thế nào để giảm bớt số lượng bảo mẫu, cửa phòng bị đẩy ra, Cố Thiệu Thừa đã biến mất suốt đêm đột nhiên xuất hiện, sắc mặt lạnh nhạt như thường lệ.

Úc Nguyên chỉ quấn tạm áo choàng tắm quanh người, vừa ngủ dậy, cậu chưa kịp chỉnh lại vạt áo lộn xộn, phần ngực trắng nõn như ẩn như hiện, cậu cố gắng thổi tóc mái lòa xòa, lộ ra khuôn mặt vốn rất ưa nhìn.

Vì Cố Thiệu Thừa vừa đến, đôi mắt đen nhánh của cậu nheo lại, thậm chí vì ánh nắng ban mai không đủ, Úc Nguyên còn đưa tay dụi mắt để điều chỉnh tầm nhìn, sau khi chắc chắn là Cố Thiệu Thừa, Úc Nguyên lo lắng mỉm cười, sau đó cậu vội vàng xuống giường, cũng bắt đầu nghĩ xem nên hỏi thăm “bậc bề trên” thế nào.

Tuy hai người đứng khá xa nhau, cậu cũng phần nào quen thuộc với Cố Thiệu Thừa, nhưng ở chung phòng với người sống vẫn khiến cậu căng thẳng, huống hồ bên ngoài còn có hai vị thần canh cửa lực lưỡng khó có thể phớt lờ.

Cố Thiệu Thừa thấy cậu híp mắt để nhìn rõ hơn, anh chợt nhớ lại: đêm hôm trước, người kia nói không có kính, không nhìn rõ… Hiện tại anh đã tỉnh táo hoàn toàn, chắc chắn lúc đó bản thân không gặp ảo giác, nghĩ đến đây, huyệt thái dương của anh lại giật giật.