Tuy mẹ Trương quỳ ở từ đường, nhưng việc ăn uống, đi vệ sinh cũng đủ giúp bà ta nắm bắt toàn bộ hành động của Cố Thiệu Thừa, bà ta biết rõ Cố Thiệu Thừa rời đi được một lúc đã bất tỉnh, hôn mê đến 9 giờ mới tỉnh lại.
Vì vậy, tuy bà ta vẫn tỏ vẻ tiều tụy, chán nản, nhưng bà ta đã sớm nắm chắc phần thắng.
Mẹ Trương định lấy lui làm tiến, đầu tiên phải ra vẻ đáng thương, sau đó lại nhắc đến Cố đại tiểu thư để khuyên Cố Thiệu Thừa như thường lệ, để anh nhận ra hành động hôm nay của anh là bất kính đến nhường nào.
Sau đó bà ta sẽ vô cùng rộng lượng mà bỏ qua chuyện này, chuyện đáng xấu hổ này cứ thế lắng xuống, về người vợ được gả đến để xung hỉ kia, dù được yêu chiều đến đâu cũng chỉ là tình cảm trong một, hai ngày, ngay cả bảo mẫu nuôi nấng Cố Thiệu Thừa cũng bị bà ta giải quyết nhanh gọn, nói gì đến một Úc Nguyên cỏn con?
Đợi cả buổi cũng không thấy Cố Thiệu Thừa chủ động nhận sai, mẹ Trương hít sâu một hơi định khóc lóc xin lỗi trước, nhưng bà ta vừa mở miệng, vệ sĩ đứng ở cửa thư phòng đã bước vào: “Tiên sinh, chú Lâm tới rồi.”
Động tác của mẹ Trương thoáng ngừng lại, sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai, bà ta lập tức nhận ra mọi chuyện có vẻ đang đi sai hướng.
Vợ chồng Lâm Đức Phong cũng làm việc cho nhà họ Lâm cả đời, chú Lâm là tài xế nhà họ Cố, vợ ông ấy - dì Lâm là bảo mẫu chăm sóc Cố Thiệu Thừa từ nhỏ.
Dì Lâm đối xử với Cố Thiệu Thừa chẳng khác nào Cố đại tiểu thư đối xử với mẹ Trương, vì vậy khi mẹ Trương bị điều đến biệt thự để chăm sóc Cố Thiệu Thừa, một bên là quan hệ thân thiết, chân thành, một bên tiếp cận vì ý đồ riêng, hai người âm thầm đấu đá không ngừng.
Đến khi dì Lâm bị Cố Thiệu Thừa đang phát bệnh đẩy xuống cầu thang xoắn ốc, cả người đập nát bàn trà, từ đó liệt toàn thân, mẹ Trương mới chính thức trở thành nữ quản gia.
Sau khi bước vào thư phòng, chú Lâm chỉ liếc mắt nhìn Cố Thiệu Thừa một cái rồi xoay mặt nhìn chỗ khác, rõ ràng chỉ mới hơn bốn mươi mà mái tóc gần như bạc trắng, gò má hơi vàng hõm sâu, trông còn già hơn cả mẹ Trương.
Thái độ của ông ấy đối với Cố Thiệu Thừa cực kỳ phức tạp, ông ấy và vợ không có con, tuy biết Cố Thiệu Thừa là đại thiếu gia cành vàng lá ngọc của nhà họ Cố, nhưng tiếp xúc nhiều năm rốt cuộc vẫn nảy sinh tình cảm đặc biệt, dì Lâm đối xử với Cố Thiệu Thừa như con ruột, chăm sóc vô cùng tận tình, chu đáo.
Nhưng tất cả đều biến mất khi Cố Thiệu Thừa hại vợ ông ấy, nhìn vợ bị liệt toàn thân, ông ấy không thể không hận Cố Thiệu Thừa.
Nhưng ông ấy cũng biết Cố Thiệu Thừa không chỉ có đặc quyền của bệnh nhân, muốn làm gì thì làm, nhà họ Cố cũng sẽ đè mọi chuyện xuống, ngoài việc ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh, ông ấy chẳng thể làm gì khác.
Cố Thiệu Thừa thấy mọi người đến đông đủ, anh liếc mắt nhìn vệ sĩ một cái, đối phương lập tức hiểu ý, yêu cầu những người không liên quan rời đi.
Sau khi vào, Úc Nguyên vẫn luôn rúc vào khe hở giữa giá gỗ và vách tường, nhìn thấy thế, cậu cũng muốn đi theo, tuy cậu cũng rất tò mò rốt cuộc chú Lâm bị gọi đến có liên quan gì đến mẹ Trương, lại có thể làm sắc mặt mẹ Trương càng lúc càng tái nhợt, nhưng có quá nhiều người, cậu đành từ bỏ cơ hội hóng chuyện.
Cố Thiệu Thừa ngăn cậu lại, Úc Nguyên không rõ lí do, thấy Cố Thiệu Thừa cũng không định giải thích, cậu lại chui vào trong góc.
Tuy trong thư phòng chỉ còn lại năm người, đối với Úc Nguyên, bầu không khí vẫn khó thở như trước, cậu nín thở rúc trong góc, miễn cưỡng xem kịch.