Úc Nguyên càng nghĩ càng nhận ra tuyến nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này được che giấu quá sâu, filter dày như tường thành, tắt hào quang nhân vật chính đi thì tuyến nhân vật này như cái bãi rác.
Ngược lại, Cố Thiệu Thừa là đại thiếu gia ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, không chỉ có cha không thương mẹ không yêu, cũng không nói đến việc chết trẻ, cuộc đời anh đã ngắn ngủi còn bị đủ loại bệnh tật tra tấn...
Cuộc đối thoại giữa mẹ Vương và nam chính xảy ra vào thời điểm nam chính vừa bước chân vào giới giải trí, gặp muôn vàn khó khăn, cũng là khó khăn đầu tiên đối với hắn sau khúc dạo đầu, đoán rằng Cố Thiệu Thừa thật sự không sống được thêm mấy ngày.
Trước khi gả đi, trong mắt cậu, Cố Thiệu Thừa là một con ma ốm có tiền, nghĩ đến cảnh người không còn, cậu có thể yên ổn ở góa, cậu rất vui vẻ, nhưng bây giờ nghĩ vậy, trái lại Úc Nguyên còn cảm thấy rầu rĩ một cách kỳ lạ, Cố Thiệu Thừa cũng rất đáng thương, ầy...
Nhưng chuyện đã đến nước này, cậu cũng chỉ có thể ở bên Cố Thiệu Thừa trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, cố gắng hết sức làm đối phương khuây khỏa một chút.
Dùng phương thức dịu dàng nhất để đón nhận cái chết, đây cũng là ý nghĩa của việc quan tâm đến người đang hấp hối, sau khi suy nghĩ thông suốt, sự rầu rĩ trong lòng Úc Nguyên lập tức bị thay thế bởi lòng hiếu thảo dành cho người đang nằm trên giường!
*
Lạm dụng thuốc khiến cơ thể Cố Thiệu Thừa ngày một yếu đi, hiện tại giấc ngủ của anh phụ thuộc hoàn toàn vào việc thời gian phát bệnh có trùng khớp với thời gian thể lực bị tiêu hao hết hay không.
Nếu trùng khớp, dù anh cảm thấy rất mệt, cảm giác cực kỳ đau đớn và ảo giác chồng chéo cũng có thể giày vò anh cả đêm.
Bệnh tình ngày một nặng, tình trạng kháng thuốc cũng nghiêm trọng hơn, lâu rồi anh mới được ngủ một giấc dài mấy tiếng như vậy.
9 giờ tối, khi tỉnh lại, Cố Thiệu Thừa thoáng ngây người.
Trong phòng ngủ rộng rãi chỉ có một chiếc đèn trang trí được đặt sát đất gần cửa sổ, không quá sáng, ánh sáng mờ ảo tràn ngập khắp căn phòng, khiến mọi thứ đều trở nên dịu dàng và ấm áp hơn.
Có mấy chiếc khăn trên cái giá cạnh giường, phần lớn cơ thể chàng trai nằm bên mép giường, gương mặt tinh xảo non nớt nghiêng nghiêng, có thể nhận ra cậu vẫn luôn chăm sóc anh khi anh hôn mê...
Tư thế nằm bò khiến má cậu bị ép lại, đôi môi hồng đầy đặn như đang chu lên, khiến gương mặt vốn thanh tú lại có chút đáng yêu.
Khi Úc Nguyên vừa lên cấp ba, hai má vẫn còn phúng phính, trông khá trẻ con, nhưng một năm sau khi mẹ nuôi được chẩn đoán mắc bệnh bụi phổi giai đoạn ba, nhân viên tạm thời như cậu không thể chi trả khoản phí ghép phổi khổng lồ, cậu nhanh chóng sụt cân, đường nét trên mặt cũng thu hẹp lại, hình dáng càng trở nên tinh xảo và rõ nét.
Kiếp trước, Cố Thiệu Thừa đã biết hoàn cảnh của cậu, nếu Úc Nguyên không làm gì sai, Cố Thiệu Thừa sẵn lòng để cậu đi.
Giãy giụa trong vũng bùn đã lâu, anh bằng lòng tin rằng Úc Nguyên tốn công lừa gạt anh chỉ vì muốn lấy tiền để chữa bệnh cho mẹ nuôi.
Ký ức của anh hỗn loạn, bản thân chỉ có thể nghi ngờ, không thể kết tội vội vàng, nếu anh sống lâu một chút, sau này anh có thể trả đũa, nhưng tình trạng sức khỏe anh bây giờ... Cũng coi như hời cho kẻ lừa đảo này.
Người đàn ông thong thả ngồi dậy, theo động tác của anh, phía sau phần đầu bên phải hơi nhói lên, anh còn nhớ rõ câu nói “không ly hôn” của Úc Nguyên trước khi cậu bỏ chạy...
Ánh mắt sâu thẳm nhìn theo ánh đèn mờ ảo, nhìn đến thanh niên gầy gò, vạt áo sơmi rộng thùng thình hơi hé, lộ ra vòng eo thon thả trắng trẻo với một vết tím trông khá mờ ám.