Tiếng Lòng Của Tôi Lại Trào Ra Ngoài Rồi

Chương 3: Không muốn thay đổi

“Nguyên chủ là người hướng nội à? Vậy ta cũng đỡ phải nói nhiều, người ta có câu càng làm càng sai còn gì.”

[ Kí chủ hiểu thế là tốt, đợi vài ngày nữa cốt truyện bắt đầu, tôi sẽ thông báo nhiệm vụ cho ngài ]

“Làm xong nhiệm vụ là được về à? Vô thưởng vô phạt thật đấy.”

[ Không hẳn, ngoài được trở về thế giới thật và có thêm phần thưởng từ hệ thống, thứ ngài nhận được nhiều hơn chẳng phải là thêm một kiếp sống đó sao? ]

Nguyên Tiêu Vũ nhướng mày: “Nói tiếp đi.”

[ Nói đơn giản thì ngài có thêm ít nhất là ba mươi năm sống ở thế giới tiểu thuyết, ngoài tham gia xây dựng cốt truyện, ngài muốn làm gì mà chẳng được? ]

[ Ít ai có cơ hội được đến một thế giới huyền ảo này như ngài đâu nhé, hơn nữa, cha mẹ ruột của nguyên chủ giàu lắm đấy, cứ việc dùng tiền đó mà tiêu. ]

Noah từng chút rắc đường, nó rắc nhiều đến nỗi khiến người ta ngọt đến mụ mị đầu óc.

“Ờ, hay đấy nhỉ.”

Có thưởng thì có phạt, không biết lúc cậu làm nhiệm vụ thất bại thì liệu có bị tiêu trừ hay bị nhốt lại trong thế giới này không cơ chứ.

Cậu đi ra khỏi phòng, bên ngoài không có ai bật đèn cả, chắc là đang ngủ.

Nguyên Tiêu Vũ lặng lẽ xuống bếp nấu một vài món đơn giản rồi dùng bọc thực phẩm bao lại, sẵn tiện lấy giấy ghi chú trong tủ ra, ghi chú lại rồi dán lên.

Xong việc, cậu lấy phần còn dư trong nồi ra ngoài bàn ngồi ăn.

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mèo nỉ non, cậu tò mò đi tới nhìn ra ngoài.

Bầu trời hôm nay có hơi âm u, khí trời bức bối và cũng không có mưa chút nào. Cậu để ý thấy bên sân có một gốc cây xoài khá lớn, trái xoài nặng trĩu kéo theo cả cành cây.

Bên cạnh nó là một cái xích đu cũ đã rỉ sét, màu sơn trắng bị tróc ra, có lẽ đã không được sử dụng từ bốn đến năm năm trước.

Trong kí ức, đây từng là nơi người mẹ ấy chơi chung với nguyên chủ những khi còn bé, tiếng hát dịu dàng và bàn tay vỗ về ấm áp, cái xích đu cũ kĩ ấy là nơi duy nhất tỏa ra ánh sáng trong kí ức tăm tối của một con người.

Mà cậu, một kẻ không danh không phận, tới nơi này cũng chỉ để hoàn thành cái thứ gọi là nhiệm vụ.

Dù cho kết cục của cậu ta đã được định như lời hệ thống nói, nhưng cay nghiệt thay, chính cậu cũng không muốn thay đổi nó.

Vốn dĩ thế giới này không thuộc về cậu, muốn thay đổi số phận của “Nguyên Tiêu Vũ” cũng chỉ có thể là do “Nguyên Tiêu Vũ” quyết định.

“Meo.. meo meo…”

Tiếng mèo kêu cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, Nguyên Tiêu Vũ cười bất lực, đành phải ngó đầu ra ngoài tìm kiếm bóng dáng của con mèo.