“Tiểu Vũ, bài nghị luận cậu đã làm xong chưa? Ngày mai là hạn nộp cho giáo sư rồi đấy, tôi còn chưa làm gì cả, chết mất thôi.”
Nguyên Tiêu Vũ học từ sáng tới năm giờ chiều, đã mệt rồi mà còn phải nghe thằng bạn cùng kí túc rên la, thật sự rất nhức đầu.
“Cậu im miệng đi được không, thay vì dành thời gian để than thở thì cậu lo mà làm xong đi.”
Trương Đông trợn mắt nhìn cậu, nói: “Sao cậu tàn nhẫn với tôi thế!”
Thấy mình bị Nguyên Tiêu Vũ bỏ lơ thì có hơi quạu, cậu ta nghiêng mình với lấy cuốn sách trên giường rồi cười khà khà đi qua.
Nguyên Tiêu Vũ nhíu mày khó chịu: “Gì nữa đấy?”
“Cuốn sách này sẽ mở ra một chân trời mới cho cậu đấy, đọc thử đi.”
Nguyên Tiêu Vũ chỉ muốn ngủ một giấc ngay và luôn thôi, bị cậu ta làm phiền mãi cũng mệt tâm, dù không hứng thú mấy cũng đành nhận.
Thấy vậy Trương Đông đắc ý nói: “Nhớ đọc đấy nhá.”
“Biết rồi.”
Qua loa đồng ý với Trương Đông xong, cậu liền ngã mình xuống giường ngủ, mà quyển sách bị ném vào góc tự dưng lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng chớp mắt đã biến mất.
Trương Đông xoa hai mắt rồi nhìn lại, cậu ta gãi gãi đầu tự nói mình bị ảo giác.
…
“Reng… reng…”
Thiếu niên đang ngủ ngon bị tiếng đồng hồ đánh thức, cậu khó chịu mò tìm chiếc điện thoại.
Thiếu niên rầm rì tự hỏi: “Mấy giờ rồi..? Sao thằng Đông không gọi mình dậy?”
Nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại lạ trên tay, cậu hơi nhíu mày khó hiểu, điện thoại ai đây?
Nguyên Tiêu Vũ cũng không nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng tắt báo thức và nhìn thời gian hiển thị trên màn hình chính.
9 giờ 37 phút sáng.
Nguyên Tiêu Vũ nhìn mà muốn bay cả hồn, cậu giật mình bật người dậy muốn đi vào nhà vệ sinh, thế nhưng… Cái quái gì đang diễn ra trước mặt cậu vậy?
Trước mặt cậu là căn phòng nhỏ tối tăm, từ ánh sáng xuyên qua khe hở của tấm rèm, có thể lờ mờ thấy được một bức ảnh gia đình ở phía đối diện.
Bao gồm một ông bố già, một bà mẹ gầy yếu với vẻ mặt ảm đạm, còn cậu bé xinh xắn ở giữa lại cười tươi rói, nhưng trong mắt của cậu bé lại có gì đó rất buồn tủi.
[Ting! Số liệu đã tải xong.]
[Đang di chuyển đến trung ương thần kinh của 0317…]
[Chuyển giao thành công!]
Dường như mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, thậm chí Nguyên Tiêu Vũ còn không kịp tự hỏi ra sao thì cơn đau đầu đã đánh ụp tới.
“A..! Ưm…”
Nguyên Tiêu Vũ bụm đầu nằm ngã ra giường, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, những mảnh ghép của kí ức dần được kết nối với nhau…
Đó là kí ức của một người cũng có tên là Nguyên Tiêu Vũ, cuộc đời y có thể mô tả bằng hai từ: máu chó, nhưng lịch sự mà nói thì lại khá bi kịch.
Số phận của cậu ta dường như đã được sắp đặt từ trước, ngay từ khi sinh ra, Nguyên Tiêu Vũ đã định là thiếu gia ngậm thìa vàng thìa bạc, cả cuộc đời không cần phải lo cái ăn cái mặc.
Bởi vì cha của cậu ta là CEO của tập đoàn lớn thứ ba trong nước, mẹ là ảnh hậu có sức ảnh hưởng cực lớn trước công chúng, dù đã giải nghệ từ năm bốn mươi lăm, nhưng bà vẫn để lại nhiều dấu ấn khó phai trong kí ức tuổi thơ của nhiều người.
Thế nên, chẳng có gì ngạc nhiên khi con của họ sẽ được thừa hưởng những điều tốt đẹp nhất. Thậm chí, nó sẽ được nhiều người biết đến nhờ vào hào quang của mẹ, tiếng thơm lây từ người cha giàu có.
Nhưng số phận thật trớ trêu, ngay từ cái ngày được sinh ra, Nguyên Tiêu Vũ bị hộ sĩ đánh tráo, trở thành đứa con của cặp cha mẹ nghèo khổ.
Và người hộ sĩ đánh tráo khi ấy, chẳng ai khác ngoài “mẹ” của cậu ta.
Hiển nhiên, Nguyên Tiêu Vũ không được mẹ chăm lo từng li từng tí một như bao đứa trẻ khác, có đôi khi còn bị bạo lực nữa là.
Nhưng cậu ta lại là một đứa bé khá đặc biệt, dù ở trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy, ấy thế mà cậu ta là một người lí tưởng hóa mẹ mình, cậu ta có thể làm bất cứ điều gì khiến mẹ mình vui.
Nhưng như đã nói, đó không thực sự là “mẹ”, và bà ấy rất khó tính.
Năm thi tốt nghiệp Đại học, cậu ta lấy được bằng loại giỏi, cứ nghĩ điều đó sẽ khiến cho mẹ tự hào, thế là, cậu ta vội gọi điện cho mẹ và nói: “Mẹ ơi, con đã lấy được bằng loại giỏi, mẹ có thấy tự hào không mẹ?"
Nhưng một lúc lâu, cậu ta không nghe được mẹ đáp lại, vết thương nơi trái tim của cậu ta dường như bị cắt rộng hơn, và rồi lại nói: "Làm ơn, xin mẹ hãy nói là tự hào đi mà."
Nhưng bà ta không quan tâm, chỉ đáp lại là bà đang bận nên đã cúp máy.
Kể từ ngày ấy, Nguyên Tiêu Vũ đã chết, nghĩa là, linh hồn cậu ta đã chết, và thân xác của cậu ta đã dần chìm đắm vào men say và chất gây nghiện của thuốc lá.
Cho đến cái ngày bị Nguyên Nhật Lệ nhận ra ở quán bar— nhị thiếu gia nhà họ Nguyên bắt về.