Chiến Binh Tử Thần

Chương 23: Nghiêng người và mỉm cười

Trên đường Trương Hân Nghiên không còn nói muốn xuống xe nữa mà vẫn ngồi trên xe máy điện của Trần Phong.

Trong đầu cô ấy không ngừng hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua!

Hai ngày nay quả thực cô ấy đã gặp phải nguy hiểm của cả đời, nhưng đăng sau người đàn ông này, dường như những nguy hiểm đó đã trở nên thưa thớt và bình thường trở lại!

Cảm giác này rất kỳ quái, rõ ràng cô ấy chỉ mới quen người đàn ông này chưa đến hai ngày, hơn nữa rõ ràng mình rất ghét hắn, nhưng tại sao bây giờ lại có chút cảm giác ÿ lại khó hiểu.

“Nhất định là mình điên rồi!"

Trương Hân Nghiên lắc đầu đè nén những suy nghĩ khủng khϊếp của mình.

Cũng nhắc nhở chính mình, Trần Phong là một tên vô lại, bây giờ đã thấy rõ hắn hoàn toàn là một tên vô lại!

Mười mấy phút sau, cuối cùng cũng vẽ tới khu dân cư Lâm Nghiệp.

Đỗ xe điện ở dưới lầu, Trần Phong lấy một cái túi

từ trong xe ra và xách theo đồ đạc chuyển nhà của mình lên lầu với Trương Hân Nghiên.

Trong thang máy, Trương Hân Nghiên tò mò hỏi "Anh không cần chuyển đồ tới đây sao?”

Trần Phong mở túi ra: "Đồ? Đều ở đây cả rồi!”

Trương Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào đồ vệ sinh cá nhân và một hai bộ quần áo để thay bên trong, cô ấy cả kinh nói: "Chỉ vậy thôi sao? Khăn trải giường, chăn bông và những thứ khác mà anh thường dùng đều không có à?”

Trần Phong thản nhiên nói: "Tôi không có đồ đạc. gì, chỉ cần xuống lầu mua một tấm chiếu trải lên giường là được

Thang máy đến, Trương Hân Nghiên cau mày. nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Khi lại lần nữa vào căn phòng này, Trần Phong cảm thấy buồn cười, hẳn không ngờ sẽ trở lại đây bằng cách này.

Hân châm một điếu thuốc, sau khi ít hơi đầu tiên rồi ngậm điếu thuốc lên khóe miệng,

Trương Hân Nghiên phất tay, xua đi làn khói trước. mắt, cô ấy có hơi không vui nói: "Sau này anh bớt hút thuốc trong căn phòng này được không, tôi và Vương Hâm Dao đều là con gái!"

"Được, tôi là người rất có tố chất đấy, tôi chỉ hút thuốc trong phòng của mình, phòng của tôi là phòng. nào?”

Cũng không đợi Trương Hân Nghiên dẫn đường, Trần Phong đã đi vào bên trong.

Có hai phòng trống, vừa vặn là cửa đối diện nhau. “Anh ở căn phòng này đi!"

Trương Hân Nghiên đẩy căn phòng bên trái ra, bên trong sạch sẽ gọn gàng, có máy điều hòa và một chiếc giường.

“Tuy rằng bình thường, nhưng cũng tạm ở được!" Trần Phong tùy ý đánh giá.

Trương Hân Nghiên lập tức trợn trắng mắt, nói thế. nào đi nữa thì nơi này chắc chắn tốt hơn nhiều so với thôn của hắn.

Cô ấy đi tới trước cửa sổ mở ra: "Bên này thông gió tốt, nếu hút thuốc thì nhất định phải mở cửa sổ!"

Trần Phong gật đầu và ném đồ đạc của mình lên rên giường.

Dưới sự dẫn dắt của Trương Hân Nghiên, Trần Phong lại đi lòng vòng trong nhà bếp và nhà vệ sinh, tất cả đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, hiển nhiên người phụ nữ này rất đảm đang.

Cuối cùng trở lại phòng khách và đi tới ban công, phía trên phơi quần áo, trong đó có rất nhiều nội y và tất chân của Trương Hân Nghiên.

Trần Phong nhìn thấy, máu như trào dâng, chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ đó chỉ lớn bẵng lòng bàn tay, hơn nữa tất cả còn được làm bằng ren!

Mà hiển nhiên cô gái này là một người nghiện tất, phải ba hoặc bốn đôi tất có nhiều màu sắc khác nhau, trong đó có một cái quả thực muốn lấy mạng già của người ta mà, trông rất cởi mở,

“Cô gái này thật biết cách bắt kịp trào lưu!" Trăn Phong không khỏi nuốt nước miếng.

Trương Hân Nghiên đỏ mặt, cuống quýt tiến lên kéo quần áo của mình xuống và ôm vào trong ngực.

Cô ấy thầm tự trách trong lòng, hôm nay cô ấy tùy hứng mời Trần Phong và Vương Hâm Dao về sống chung, còn chưa có thời gian thu dọn quần áo đã bị tên khốn kiếp này nhìn thấy hết.

“Sao lại căng thẳng thế? Ai mà không mặc quần áo chứ? Cứ phơi khô dị, tôi sẽ không trộm đâu!” Trần Phong cười nói

Trương Hân Nghiên liếc mắt nhìn Trần Phong, trong miệng thốt ra một chữ "Cút!

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Trương Hân Nghiên, Trần Phong cười thầm, sau này chuyện mở rộng tâm. mắt phỏng chừng không thể thiếu, bất cứ lúc nào hẳn cũng phải mở to mắt để có thể bắt được cái đẹp!

Lúc đi từ trong phòng ra, Trương Hân Nghiên thay váy dài màu đỏ, mặc áo tay áo ngắn màu đỏ và quần jean.

Hoa văn phía trước của chiếc áo ngắn tay màu đỏ là chú gấu trúc dễ thương, khi được Trương Hân Nghiên mặc vào đã tạo ra hiệu ứng ba chiều.

Mà chiếc quăn jeans bó sát người khiến vòng mông tròn hơi vểnh lên, tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Hân Nghiên.

Trần Phong vốn đang xem tỉ vi cũng phải nhìn châm châm vào Trương Hân Nghiên.

“Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận tôi móc mắt anh đấy!"

Trương Hân Nghiên cảm thấy rất kỳ quái, cô ấy luôn có ảo giác rằng khi Trần Phong nhìn mình, giống như là cô ấy không mặc quần áo vậy.

Cảm giác này rất tệ, khiến cô ấy nổi da gà khắp. người!

“Nhìn một cái cũng sẽ không mất một miếng thịt nào đâu!” Trần Phong thu ánh mắt và tiếp tục xem TV, rong TV đang chiếu màn trình diễn của các mỹ nữ. mặc áo tắm, cũng không thua kém gì Trương Hân Nghiên!

“Biếи ŧɦái!" Trương Hân Nghiên tỏ vẻ khinh bi

“Trên tivi đang chiếu, chẳng lẽ cũng không được xem? Đúng là kỳ quái! Trăn Phong lắc đầu, hân nhìn chằm chằm vào một người đẹp mông to, lại hỏi: “Tên Dương Vĩ kia có xuất thân như thế nào?"

“Có chuyện gì thế?” Trương Hân Nghiên hỏi ngược lại.

Trần Phong không khỏi cười khổ: "Chắc là tên kia cũng có xuất thân rất tốt, lần này cậu ta chịu tổn thất lớn như vậy, mất đi một người, cô cho rắng cậu ta sẽ dễ dàng buông tha cho đôi cẩu nam nữ chúng ta à!

“Phi, ai là cẩu nam nữ với anh!” Trương Hân

Nghiên giơ tay lên, suýt chứt nữa đã tát Trần Phong.

Trần Phong nghiêng người và mỉm cười.

Sau khi mắng Trần Phong, Trương Hân Nghiên

mới nói:" Tôi và cậu ta chỉ gặp nhau trong bữa tối của một đồng nghiệp. Tôi nghe đồng nghiệp nói cha của cậu ta là một đại lão vùng này, có quyền lực và có mối quan hệ rất tốt với hiệu trưởng của chúng tôi!"

Trần Phong âm thầm gật đầu và cũng không nói thêm gì nữ:

Nhưng anh chắc chẩn cái tên công tử bột này. nhất định sẽ tìm tới cửa!