Chiến Binh Tử Thần

Chương 2: Nhân viên giao hàng

Ba tháng sau, ngày ba tháng sáu.

Thế giới Úy Lam, Long Quốc khu vực Y, thành phố Tân Tây!

Khu dân cư Lâm Nghiệp, một đô thị có hơn ba mươi tòa nhà cao tầng được cải tạo thành khu dân cư, là nơi thuê nhà tối ưu nhất của những người từ ngoài tới đây làm công.

Đang là giờ cao điểm tan làm, mặt trời vẫn nắng như thiêu đốt.

Mỗi khi xe buýt tới điểm dừng sẽ có một lượng lớn nhân viên văn phòng bước vào khu dân cư.

Nhiều cô gái mặc váy hai dây ngắn mát mẻ với đôi chân đẹp đi tất đã trở thành một cảnh khiến người ta thấy nóng trong người hơn cả mùa hè.

Vừa bước vào cổng khu dân cư, một người đàn ông tóc dài lấm la lấm lét đi theo sau một người đẹp mặc váy ngắn.

Tay phải gã cầm điện thoại, liên tục cố tình thò tay lần mò dưới váy người đẹp kia.

Người đẹp mặt váy ngắn màu trắng, làn váy hất lên hất xuống trên cặp mông tròn trịa mỗi lần cô gái bước đi.

Cô gái vừa đi đường vừa tập trung vào tờ giấy trên tay, tạo cơ hội cho kẻ biếи ŧɦái chụp lén.

“Ngại quá, xin nhường đường một chút!”

Ngay khi gã đàn ông tóc dài sắp thực hiện được hành vi đồϊ ҍạϊ của mình thì một nhân viên giao hàng mặc đồng phục giao hàng của nền tảng “Ăn chưa” đã chen vào sau mông người đẹp.

Không chỉ hất văng điện thoại của gã đàn ông tóc dài, thậm chí còn đẩy người đẹp lảo đảo mấy cái.

“Chậc chậc, rất co giãn!

Nhớ lại xúc cảm vừa rồi, Trần Phong xoay người đánh giá cô gái xinh đẹp đó.

Người đẹp mắt ngọc mày ngài, ngũ quan cân đối, làn da trắng nõn xinh đẹp động lòng người, đây tuyệt đối là người đẹp hạng nhất.

“83D!”

Không chỉ thế, dáng người của người đẹp cũng rất tuyệt vời.

Vòng eo thon thả, muốn lồi có lồi, muốn lõm có lõm, rất quyến rũ.

Trần Phong vừa nhìn đã ngay lập tức đoán được số đo vòng một của người đẹp.

Nhìn đồi núi xuyên qua lớp quần áo chính là sở trường của hản, kể cả việc người ta mặc áo ngực có chật hay không, hắn vừa nhìn đã đoán được gần đúng.

Chậc chậc, dáng người thế này quả thực chính là một liều thuốc độc hoàn hảo trong mùa hè nóng bức này.

“Thăng nhãi này, mày chờ đấy cho tao!”

Gã đàn ông chụp lén nhìn ra được Trần Phong cố ý phá rối gã. Gã chỉ vào Trần Phong đe dọa, cầm điện thoại lên, hậm hực rời đi.

“Về nhà xem phim heo vừa sướиɠ vừa không tốn tiền, đúng là một tên keo kiệt, đến cả một xu cũng không muốn tiêu!”

Đứng trên nền tảng đạo đức cao, Trần Phong phê phán hành vi chụp lén của gã đàn ông đó.

Đang định nhận lời cảm ơn của người đẹp, vừa quay đầu lại, hắn nhìn thấy một đôi mắt cực kỳ u oán.

“Người đẹp, mặc dù ngắm trai đẹp không tốn tiền nhưng cũng đừng ngắm không chớp mắt như vậy chứ!” Trần Phong e thẹn cười nói.

Người đẹp trừng mắt, hơi giận, chưa từng nhìn thấy người này mặt dày vô liêm sỉ như thế.

Vừa rồi cố ý va vào người để xàm sờ cô ấy, bây giờ còn dám nói lời cợt nhả trêu đùa cô ấy, quả thực quá càn rỡ.

“Làm nhân viên giao hàng không sao, nhưng cái loại người lưu manh ngả ngớn như anh khiến tôi rất khinh thường!”

Cầm tờ giấy trên tay, người đẹp bước nhanh rời đi, chỉ để lại tấm lưng duyên dáng.

Trần Phong không khỏi sửng sốt, chợt cười khổ lắc đầu. Xem ra người xưa nói rất đúng, ngực lớn não teo.

Người đẹp này không biết mình bị chụp lén, ngược lại còn coi hắn thành kẻ lưu manh.

Trên đời này, làm người tốt thật khó! “Úi trời, sắp muộn rồi!”

Cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại, còn ba phút nữa mới trễ đơn, Trần Phong vội vàng chạy đi.

Mặc dù hẳn mới làm nhân viên giao đồ ăn được mấy ngày, nhưng hẳn đã từng đến khu dân cư này, nhanh chóng. tìm thấy phòng 3202, tầng ba, tòa nhà số ba và gõ cửa.

“Xin chào, đồ ăn bạn đặt đến rồi đây!”

Cửa phòng mở ra, Trần Phong vội vàng nói vài câu khách sáo rồi đưa đồ ăn qua.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đối phương, hẳn chợt cười.

“Người đẹp, chúng ta thật là có duyên, vừa mới tan làm cô đã gọi lẩu cay ngay trên đường về? Súp không đổ một chút nào, cô nhận đi!”

Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, cười nói: “Còn mười mấy giây nữa mới trễ đơn, cũng coi như đã giao hàng đúng hẹn, xin đánh giá tốt, chúc cô dùng bữa vui vẻ!”

Thật trùng hợp, đối tượng giao hàng của Trần Phong lại chính là người đẹp suýt chút nữa bị nhìn trộm ở dưới lầu!

Người đẹp dựa vào khung cửa, mái tóc dài gợn sóng buông xõa trên bờ vai trằng nõn thon thả, đôi mắt hạnh xinh đẹp như nước mùa thu, nhưng lại ẩn chứa ý cười ranh mãnh.

“Ồ?”

Trần Phong giơ mỏi cả tay, người đẹp lại không có ý nhận hàng.

“Ngại quá, giờ trễ đơn rồi, anh chờ nhận phạt đi!”

Im lặng nhìn nhau hơn mười mấy giây, người đẹp không mấy thiện cảm nhận hàng từ trong tay Trần Phong.

“Rầm” một tiếng, cửa đóng sầm lại.

“Mẹ nó!”

Rõ ràng, người đẹp này cố ý.

Trần Phong cúi đầu nhìn, quả nhiên trễ đơn.

Hắn vội vàng nhấn giao hàng thành công, kết quả lại báo trễ đơn!

“Làm suốt hai, ba ngày coi như đổ sông đổ bể rồi!"

Nền tảng “Ăn chưa” rất nghiêm ngặt, bị trễ đơn một lần sẽ bị phạt tiền.

Nếu người đẹp này lại đánh giá kém cho Trần Phong, vậy nửa tháng lương của Trần Phong bay sạch luôn.

“Thật là đen đủi!"

Khó chịu đi xuống lầu, Trần Phong rút từ trong túi ra một bao thuốc lá Hầu Vương.

Tay phải khéo léo vung lên, một điếu thuốc bay lên rồi rơi đúng vào miệng hắn.

Hản châm thuốc, chỉ hút một hơi rồi ngậm thuốc lá ở khóe miệng, nhả khói ra.

“Con đàn bà không biết tốt xấu này, nói không chừng lương tháng này còn không mua đủ bao thuốc năm đồng này để hút! Hả?”

Đi đến cổng khu dân cư, vừa định lái xe điện rời đi.

Trần Phong đột nhiên phát hiện trên bánh xe của mình có thêm một cái khóa.

Khóa này không phải của hẳn, không biết ai đã khóa xe của hẳn lại!

Hảẳn nghiêng đầu thì thấy, gã đàn ông tóc dài vừa định chụp lén người đẹp lúc nãy đang ngồi xổm ở lề đường, nhìn hẳn với vẻ đắc thẳng.

Bên cạnh gã còn có một thanh niên xăm trổ đầy mình, dáng vẻ lưu manh cũng đang cười xấu xa đánh giá hẳn!

Rõ ràng hai người này là cùng một phe!

“Thăng nhóc kia, sao lại bị người ta khóa xe rồi? Nhà anh em tao ba đời làm nghề mở khóa, hai trăm đồng, anh em tao mở cho mày, thế nào?”

Gã đàn ông tóc dài nói, rõ ràng khóa này là của gã.

Hôm nay mãi mới kiếm được một người đẹp cực phẩm, vốn định chụp mấy bức đẹp đẹp để chui vào trong chăn dùng mấy ngày, ai dè bị một thằng nhân viên giao hàng quèn phá rối.

Gã ta hoành hành làng trên xóm dưới, làm sao có thể nuốt trôi cơn tức này?

Hôm nay, dù thế nào gã ta cũng phải cho thăng nhân viên giao hàng này một bài học.

Gã đàn ông xăm trổ cùng hùa theo dọa: “Hai trăm đồng là một bài học cho mày, một thằng giao hàng quèn mà thôi, mày tưởng mày là ai, sau này sáng mắt ra nhái”

“Giao hàng thì sao? Cũng tốt hơn là hai tên côn đồ cướp bóc bọn mày phải không? Hơn nữa, cái khóa năm đồng mua ngoài vỉa hè cần phí mở khóa là hai trăm đồng, có vẻ hơi mắc nhỉ!”

Trần Phong läc đầu bất đắc dĩ, rất bình tĩnh, hoàn toàn không coi trọng đối phương.

“Tao thấy mày muốn chết rồi.” Gã đàn ông xăm trổ lập tức nổi giận, trừng mắt đứng lên.

Gã ta vừa định tiến lên, lại thấy Trần Phong ngồi xổm xuống, hai tay kéo cái khóa, thế mà cái khóa đã mởi

“Nhìn đi! Tao đã nói là hàng vỉa hè rồi mà, chất lượng chẳng ra làm sao!”

Trần Phong nhún vai, sau đó ném ổ khóa đã mở đến dưới chân gã đàn ông tóc dài.

“Mẹ kiếp!”

Gã đàn ông tóc dài còn đang đắc ý lập tức mở to mắt nhìn.

Cái quái gì thế này, cho dù dùng chìa khóa để mở cũng không nhanh được như thế.

“Đi đây, không rảnh chơi với bọn bây đâu, ông còn phải đi giao hàng nữa!”

Trần Phong vung tay lên, lái xe điện rời đi.

“Mụ nội nó, hôm nay tao nhất định phải chơi chết thăng giao hàng này, lên xe”

Gã đàn ông tóc dài cũng rất nóng nảy, bên cạnh là xe máy của gã, gã cùng tên xăm trổ ngồi lên xe, vít ga chạy theo sau.

Xe điện của Trần Phong tất nhiên không nhanh bằng xe máy chạy bằng xăng của gã đàn ông tóc dài, vừa lái đi được.

mấy chục mét, sắp đến chỗ quẹo đã bị đuổi kịp.

“Thăng nhóc thối, dừng lại cho tao, hôm nay tao phải chơi chết mày!”

Gã xăm trổ ngồi sau xe máy, tay phải cầm một con dao găm nhỏ vung lên.

“Vẫn muốn chơi phải không?”

Sau khi rẽ vào đường phụ của đại lộ sân bay, Trần Phong lái xe dừng lại ở lề đường.

Điếu thuốc trong miệng sắp cháy hết, hẳn hút một hơi cuối cùng, hai ngón tay phải hất tàn thuốc về phía chiếc xe máy đang lao tới.

“Có một số người mắt mù, luôn muốn đâm đầu vào chỗ chết!”

Ánh mắt hắn lạnh lùng, khí thế trên người thay đổi đột ngột.

Hắn lao lên như một con thú hung mãnh vồ mồi, tung một cú đá văng hai gã đàn ông trên xe máy xuống.

Còn hẳn xoay người một cái, tiếp đất an toàn.

Xe máy tiếp tục lao lên và tông thẳng vào dãy taluy khiến hai gã đàn ông ngã mạnh xuống đất.

“Mẹ kiếp!”

Gã đàn ông xăm trổ đứng dậy, nhặt con dao găm lên và lao về phía Trần Phong.

Chỉ thấy tay phải Trần Phong đưa ra cực nhanh, lòng bàn tay nằm chặt lấy cổ tay gã đàn ông xăm trổ.

Gã đàn ông xăm trổ biến sắc, tay phải của gã đã bị kẹp chặt, không thể động đậy!

“Có dao thì trâu bò lắm hả?”

Trần Phong lạnh lùng quát một tiếng, dùng sức, “cạch” một tiếng, cổ tay của gã đàn ông xăm trổ bị bẻ gấy.

“A.”

Gã đàn ông xăm trổ hét lên một tiếng, con dao găm rơi xuống đất.

“Cút cho khuất mắt tao”

Trần Phong lại đá phát nữa, đá gã đàn ông xăm trổ bay ra xa ba mét!

Cú đá mạnh đến nỗi gã đàn ông xăm trổ nằm rạp xuống đất, mãi không thể đứng dậy nổi!

Nhìn thấy cảnh tượng này, gã đàn ông tóc dài mở to hai mắt nhìn, chôn chân tại chỗ không dám tiến lên.

“Lại đây!" Trần Phong ngoắc ngón tay với gã đàn ông tóc dài. “Con mẹ nói”

Gã đàn ông tóc dài cần răng, liều mạng vung nắm đấm lao lên.

Trần Phong vung tay với tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, tát thẳng vào mặt đối phương.

Khuôn mặt gã đàn ông tóc dài biến dạng, một cái răng văng ra khỏi miệng, ngay sau đó ngã nghiêng xuống đất, đầu đập mạnh xuống đất.

Trong hai hiệp đơn giản, Trần Phong đã hạ gục cả hai tên côn đồI

“Không có năng lực còn dám làm côn đồ, haizz!”

Vẻ tức giận trên mặt hắn rút đi, lắc đầu bất đắc dĩ, cực kỳ thất vọng với biểu hiện của hai gã côn đồ này.

Có điều nỗi bực dọc khi bị người đẹp chơi một vố hôm nay cuối cùng đã trút bỏ, tâm trạng của hắn tốt lên nhiều!

Vài phút ngắn ngủi mà đã có hơn chục quần chúng đến tụ tập xung quanh để hóng hớt, ai cũng xem rất thích thú!

“Mẹ nó, còn hai đơn vẫn chưa giao!

Trần Phong võ trán, chợt nhớ ra, trên xe hẳn vẫn còn hai đơn chưa giao.

Nếu lại giao trễ đơn, tháng này thậm chí còn không mua nổi đất để ăn!

Hảẳn vừa đi đến cạnh chiếc xe điện của mình thì có tiếng còi báo động của xe cảnh sát vang lên.

“Cảnh sát tới nhanh quá, cậu nhóc này, cháu đừng sợ, lát cảnh sát tới các cô các dì làm chứng cho cháu, là bọn họ cầm dao tấn công cháu trước!”

Quần chúng đến hóng hớt tưởng cảnh sát tới, một bà cô thậm chí còn muốn chống lưng cho Trần Phong.

“Cảm ơn chị lớn!”

Trần Phong nói cảm ơn, lại híp mắt nhìn chằm chằm về phương xa.

Hắn thấy rõ đó không chỉ có xe cảnh sát mà là bốn chiếc xe tải lớn màu xanh lá cây.