Đây không phải ký ức của Giang Cố.
Vô số thư quyển, lưu ly lập phương trong suốt, còn có vài bóng người không thấy rõ mặt, cùng với giọng nói hơi mang nịnh nọt lấy lòng.
‘... Tiên Quân có yêu cầu gì với đối tượng tình kiếp của mình không?’
‘Không, không, không. Tiên Quân hiểu lầm rồi, trên nguyên tắc bọn ta không thể can thiệp lựa chọn của Thiên Đạo... nhưng kiếp nạn này của Tiên Quân hung hiểm, ý hai vị đại nhân là giúp Tiên Quân một chút trong khả năng của ta...’
‘... Vốn dĩ Tiên Quân tìm một đạo lữ cũng cần lịch tình kiếp, đến lúc đó hai vị cùng đi xuống lịch kiếp rồi phi thăng, trở về cũng là một giai thoại... Ây da da, Tiên Quân đừng giận, Tiên quân đừng giận... đương nhiên ở đây không có ai xứng đôi với Tiên Quân, nhưng mà...’
‘... Tiên Quân yên tâm, bên cha của Tiên Quân đã dặn rồi, đương nhiên là phải chọn tư chất, thân phận tốt nhất cho Tiên Quân… đối tượng tình kiếp đương nhiên cũng phải thấu tình đạt lý, hiền lương thục đức...’
‘Đương nhiên, đương nhiên, đối phương đương nhiên phải chăm chỉ, mạnh mẽ, không thì Tiên Quân còn nhớ lại gì đã chết thì kiếp này coi như không độ được rồi... Hahaha, ấy cái miệng của ta ...’
‘Tiên Quân dừng bước... Tiên Quân!’
‘Tiên Quân xem phi thăng đồ này, Vô Tình đạo và sư đồ là tổ hợp phi thăng được nhiều nhất...’
‘... Sát thê chứng đạo đương nhiên cũng vậy... nhưng...’
‘Cung chúc Tiên Quân sớm ngày lịch kiếp đắc đạo phi thăng…’
Trong Vạn Cổ Tiêu Âm linh, Giang Cố từ từ mở mắt ra.
Đoạn ký ức ngắn ngủi này có rất nhiều câu không nghe rõ, nhưng rốt cuộc y lờ mờ nhớ là mình cần độ tình kiếp mới có thể phi thăng, nếu không cho dù hắn tu đến Đạo Tổ cảnh cũng vô ích, vết sẹo trên cổ hắn chính đoạn ký ức ngắn bị phong ấn, Giang Cố có trực giác phong ấn này là mình làm.
Để mình khỏi lãng phí thời gian, y còn có chuyện quan trọng hơn để làm.
Nhưng trừ này đoạn ký ức ngắn này những thứ khác không nhớ nổi, có lẽ là Thiên Đạo pháp tắc hạn chế, rất nhiều thông tin quan trọng trong đó nhưng không nghe được rõ ràng, hơn nữa từ câu “...tư chất tốt nhất ” suy đoán, mấy câu đó không phải có thể tin hết.
Phải biết y vừa sinh ra chỉ là Ngũ linh căn, nếu không phải lúc nhỏ gặp may cắt bỏ được một linh căn thì giờ chỉ sợ còn đang vô tri vô giác sống trong thành trì người phàm.
Giang Cố nghĩ đến đó mắt hung ác, hắn che cái cổ nóng bừng, mắt nhìn Vệ Phong bị mình kéo vào.
Tên này có thể giải phong ấn của y, chắc chính là người Độ Kiếp định mệnh của y, vừa rồi y nhổ hộ tâm lân của Vệ Phong, suýt nữa mất mạng theo hắn.
Nếu đối tượng tình kiếp chết, vậy đương nhiên Độ Kiếp thất bại.
Giang Cố nhíu mày, y vốn tu Vô Tình đạo, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết đạo lữ với người khác, huống chi người này còn có liên quan y có thể thành công phi thăng hay không.
Y ghét cảm giác bị người khác nắm trong bàn tay.
Thiếu niên thân người đuôi cá thê thảm nằm dưới đất, trên mặt đầy vết máu và nước mắt, ngực bị người ta móc ra cái lỗ lớn, ngực yếu ớt phập phồng, da thịt cánh tay phải rách lộ cả xương gãy, vảy đuôi cá bị tơ máu Giang Cố cuốn lại đứt gãy, vây đuôi màu xanh bạc hà cũng mất vẻ sáng bóng, nếu nhìn kỹ, linh căn và đan điền trong cơ thể hắn cũng bị thương nặng, thần hồn đầy vết thương, thở thêm hai cái là có thể hồn bay phách tán.
“...”
Giang Cố im lặng một cách kỳ lạ trong nháy mắt.
Tình huống này dùng để luyện thành con rối là đẹp.
Y nhìn Thần Diên Giao lân trong tay, giữa trả cho Vệ Phong cứu mạng và để mình dùng không có chút do dự, quyết đoán thu hồi bỏ vào túi chứa đồ rồi lấy ra pháp bảo dưỡng nguyên cố hồn, nhịn đau cho Vệ Phong dùng.
Trước khi nghĩ ra cách ứng đối, tiểu tử này tốt nhất vẫn nên sống.
Nhưng y nhớ tới vừa rồi Vệ Phong ám toán mình, làm sao cũng khó giấu sát ý, động tác thô bạo xách hắn lên, giống như ôm con cá dính nhớp máu chảy đầm đìa.
Nhờ tác dụng của pháp bảo, Vệ Phong rốt cuộc tỉnh lại, khi ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Giang Cố thì mình mẩy xù vảy.
“Nếu muốn sống thì mở chuông ra.” Giang Cố nói với hắn nói.
Vệ Phong nghiến răng nghiến lợi:
"Nằm mơ... cho dù ta... đồng quy vu tận với ngươi…”
“Ngươi cũng xứng?”
Không gϊếŧ người được trái lại có thêm cái phiền phức, trong lòng Giang Cố đầy ác khí, nhìn hắn thế nào cũng không vừa mắt, phía sau hiện lên cờ xí mười sáu mặt và ảnh ảo pháp trận, đọc nhẩm pháp quyết, ảo cảnh bỗng thu nhỏ rồi to ra, Vạn Cổ Tiêu Âm linh vốn nghe nói có thể vây khốn tu sĩ Hóa Thần bắt đầu rung dữ dội, phía trên cái chuông bóng loáng dày nặng nứt ra kẽ hở hình mạng nhện.
Rắc…
Chuông to lớn ầm vỡ nát, văng ra tứ phía.
Hai nhóm tu sĩ Kỳ Phượng Nguyên và Chu Tu Viễn đang gϊếŧ nhau hăng say thì thần hồn bỗng chấn động, rốt cuộc sau đó mới thấy rõ đối thủ trước mắt.
Đó đâu phải là Giang Cố, rõ ràng là tu sĩ trước đó đã cùng đi đuổi gϊếŧ với bọn họ.
“Không hay rồi, chúng ta trúng kế rồi!” Kỳ Phượng Nguyên phản ứng lại đầu tiên, khi nhìn thấy Giang Cố ôm Vệ Phong thì biến sắc, cao giọng nói:
"Mọi người! Hộ tâm lân đã bị lấy rồi!”
Chu Tu Viễn hành động nhanh hơn ông một chút, ngự kiếm lập tức xuất hiện ở phía sau Giang Cố, Giang Cố một tay ôm Vệ Phong không hề khó khăn liền đỡ được một chiêu của hắn, Chu Tu Viễn sửng sốt, “Sao lại?!”
Giang Cố lạnh lùng nhếch môi, “Còn chưa cảm giác được à? Từ khi các ngươi đi vào mắt trận thì đã bị đồng hóa trở thành chất dinh dưỡng để vận hành ảo cảnh, giờ ngươi dùng càng nhiều linh lực thì linh lực bị hút đi sẽ càng nhiều hơn.”
“Chỉ cần gϊếŧ ngươi là được rồi.”
Chu Tu Viễn quay đầu nhìn thi thể khắp nơi, siết chặt pháp bảo bản mạng trong tay.
Kỳ Phượng Nguyên là một trong những tu sĩ còn sống cũng xông tới tức giận nói:
"Không ngờ ngươi lại hèn hạ như thế! Ngươi gϊếŧ nhiều người như vậy không sợ gia tộc, tông môn bọn họ tới báo thù sao?!”
“Ta hèn hạ? Lúc các ngươi muốn gϊếŧ ta đâu có nói như vậy.” Giang Cố mỉm cười, “Còn về chuyện trả thù - nếu các ngươi chết hết thì ai biết là ta gϊếŧ chứ?”
Kỳ Phượng Nguyên và Chu Tu Viễn biến sắc.
Nhưng Giang Cố không cho bọn họ cơ hội chạy trốn, cờ xí mười sáu mặt phân tán ra bỗng thu nhỏ lại, không hề lưu tình nghiền áp qua thi thể và tu sĩ đã hao hết linh lực, Kỳ Phượng Nguyên và Chu Tu Viễn tuy tạm tránh được nhưng trước đó bọn họ đã tiêu hao quá nhiều tu vi, giờ Giang Cố đối phó hai bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay.
Chu Tu Viễn thấy tình huống không ổn, tế ra pháp bảo bản mạng trong tay Phần Thiên cổ chặn một mặt cờ trong đó, quyết định thật nhanh xoay người toan bỏ chạy nhưng Giang Cố còn nhanh hơn cả hắn, khoảnh khắc hắn xoay người, một cái tay trắng lạnh lẽo xuyên qua ngực hắn.
Chu Tu Viễn nhìn cái tay ấy ngạc nhiên quay đầu, “Ngươi...”
“Khi là đồng môn chẳng lẽ Chưởng giáo không dạy cho ngươi à? Đưa lưng về phía kẻ địch chỉ có con đường chết.”
Giang Cố không hề lưu tình bóp nát tim hắn, “Tạm biệt không tiễn.”
Máu tươi nóng ấm bắn lên mặt Vệ Phong ở trong lòng y.
Vừa rồi Giang Cố cưỡng chế phá linh ra ngoài, tiếng vỡ chấn màng tai Vệ Phong, giờ trong tai toàn là máu không nghe rõ bọn họ đối thoại, nhưng máu này đã cho hắn cảm xúc chân thật.
Giang Cố liếc một cái, còn rảnh rỗi cho hắn cái Dẫn Thủy quyết để rửa mặt.
Vệ Phong bị rửa sợ đến nổi da gà.
“...”
Giang Cố nhìn ánh mắt hoảng sợ hắn, rốt cuộc chậm tiêu nhận ra, ôm “đạo lữ tương lai” gϊếŧ người không phải cách này để vun đắp tình cảm.
Y hơi khó chịu nhíu mày, bỏ Vệ Phong xuống phủ kết giới lại, “Ô Thác, trông chừng hắn.”
Nói xong y liền đi đối phó mấy tu sĩ tu vi cao còn lại.
“Vâng, chủ nhân.”
Ô Thác lê thân hình nặng nề tận tụy canh giữ ngoài kết giới.
Kỳ Phượng Nguyên còn nhanh hơn Ô Thác, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ nhắm ngay tim Vệ Phong lạnh lùng nói:
"Vệ Phong, đừng trách ta vô tình, ngươi sống chính là tai họa, chết ở bên ngoài là tốt cho tất cả mọi người!”
Rõ ràng khẩu quyết Vạn Cổ Tiêu Âm linh đã cho hắn chỉ có vào chứ không có ra, không ngờ tiểu tử này chó ngáp phải ruồi, Vạn Cổ Tiêu Âm linh bị Giang Cố phá tan tành.
Chuyện đã đến nước này ông đành phải tự động thủ thôi.
Vệ Phong không nghe rõ ông nói cái gì, nhưng sát ý hiện rõ trên mặt Kỳ Phượng Nguyên như thế, theo bản năng hắn muốn né tránh, Ô Thác liều mạng cắn chân Kỳ Phượng Nguyên lại bị đá bay ngay lúc mũi kiếm sắp chạm vào Vệ Phong thì một mặt lá cờ khổng lồ ầm ầm rơi xuống, Kỳ Phượng Nguyên muốn tránh nhưng như bị một bàn tay bóp chặt tại chỗ không thể nhúc nhích.
Ông quay phắt lại, quả nhiên nhìn thấy Giang Cố.
Lúc này Kỳ Phượng Nguyên mới nhận ra, “Ngươi cố ý lấy nó làm mồi?!”
“Không thì làm sao dụ ngươi ra.”
Giang Cố nhìn đôi mắt xám trắng của ông, “Ngươi không quan tâm Thần Diên Giao lân, muốn gϊếŧ Vệ Phong nhưng lại không muốn tự h động thủ, đến bây giờ mới thiếu kiên nhẫn, Kỳ Trưởng lão, ta rất tò mò, Thần Diên Giao giống như lời đồn đại, chỉ có hộ tâm lân là bảo vật thật sao?”
Vốn dĩ y chỉ muốn lấy được hộ tâm lân mà thôi, nhưng suy nghĩ cẩn thận hành động của Kỳ Phượng Nguyên thì loáng thoáng có suy đoán khác.
Vệ Phong sống ở Dương Hoa tông mười mấy năm, nhưng Kỳ Phượng Nguyên không động thủ ngược lại đợi ra bên ngoài mới lộ sát ý, lần trước đánh nhau Giang Cố đã nhận ra đôi chút, Kỳ Phượng Nguyên không phải muốn cứu Vệ Phong mà giống như muốn mượn tay người khác gϊếŧ Vệ Phong hơn.
Tại sao trước đó không tự động thủ?
Tại sao giờ lại tự dưng thay đổi suy nghĩ?
Kỳ Phượng Nguyên cầm kiếm trong tay, giọng khàn khàn nói:
"Bảo vật? Ha, nó chính là tai họa, sớm muộn gì sẽ hại chết mọi người, hắn nói đúng, ta quả nhiên gϊếŧ không được nó...”
Ông hung ác nhìn chằm chằm Vệ Phong dưới đất, “Vệ Phong! Nếu ngươi còn có một chút giác ngộ của đệ tử Dương Hoa tông thì tự sát ngay lập tức, rơi vào tay Giang Cố thì ngươi chỉ có sống không bằng chết!”
Vệ Phong mờ mịt mở mắt, chỉ nhìn thấy miệng ông đóng mở, không nghe được Kỳ Phượng Nguyên đang nói gì.
Giống con cá ngốc vụng về.
Giang Cố từ từ đi tới trước mặt ông, che hắn ở phía sau, y nhìn Kỳ Phượng Nguyên, “Hắn mà ngươi nói là ai? Mười sáu năm trước vịnh Giao Nhân diệt tuyệt, ngươi cũng ở đây, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Y ít khi tìm hiểu đến cùng chuyện không liên quan tới mình, cũng không nói nhiều với người chết, dù sao chậm thì sẽ xảy ra biến, nhưng chuyện này liên quan đến thân phận thật của Vệ Phong, mà Vệ Phong là đạo lữ tương lai của y, nói vậy sau này chắc không thoát khỏi liên quan tới y.
Phiền phức là ở chỗ đấy.
Kỳ Phượng Nguyên nhìn Vệ Phong cười, “Thế nhân chỉ biết Thần Diên Giao nhưng không biết nhân giao cũng có thể sinh hậu đại, ta từng thề không gϊếŧ giao nhân đồng tộc... nhưng thứ như nó có được tính à? Ta không nên nhất thời mềm lòng ôm hắn về Dương Hoa tông, ta nên gϊếŧ nó từ lâu...”
Con ngươi xám trắng của Kỳ Phượng Nguyên dần dần hẹp lại, khóe miệng mọc ra răng nanh sắc bén, đuôi cá khổng lồ vung lên xông tới Vệ Phong.
“Chủ nhân, ông ta muốn tự bạo nguyên đan!”
Tiếng Ô Thác lo lắng truyền đến, nhưng nó đã suy yếu đến không thể biến thân, chỉ chạy vài bước đã bị linh lực nổ tung quăng vào bùn cát.
Giang Cố một tay ôm Vệ Phong một tay nắm ảo ảnh lá cờ mười sáu mặt, Hóa Thần Hậu kỳ tự bạo uy lực cực kỳ mạnh, Giang Cố vốn bị thương nặng còn chưa kịp tẩy linh căn, nhận một kích này đã là nỏ mạnh hết đà, thần hồn chấn động phải thu nạp ảo cảnh, đưa cả di chỉ vịnh Giao Nhân vào Tử Phủ mới ngất đi.
Nếu lúc này quan sát bí cảnh Triều Long thì sẽ phát hiện toàn bộ góc Đông Nam bí cảnh sụp đổ, vốn dĩ là mảnh đất linh lực dồi dào đã bị hút cạn sạch sẽ, vô số chim bay cá nhảy dồn dập chạy trốn nhưng chưa kịp trốn đã tan biến tại chỗ.
Phía Tây Bắc bí cảnh.
Tu sĩ áo trắng khoanh tay mà đứng, nhìn hướng vịnh Giao Nhân mỉm cười nghiền ngẫm, “Xem ra Thất đệ đã lấy được Thần Diên Giao lân rồi.”
“Đại công tử, chúng ta có cần…”
Tu sĩ phía sau lặng lẽ ra dấu cắt cổ.
Giang Hướng Vân quay đầu nhìn gã một cái, đối phương lập tức câm như hến.
“Hắn lấy được dựa vào bản lĩnh của mình, chẳng qua là một cái vảy mà thôi.” Giang Hướng Vân phe phẩy quạt, tiếc nuối nói:
"Xem ra lại phải rất lâu không gặp Thất đệ, ta phải tìm ai để chơi đây?”
Tu sĩ bên cạnh run run.
“A, mong Thất đệ nhanh tẩy xong linh căn còn lại, không thì qua một thời gian đến sức đánh trả hắn cũng không có.”
Giang Hướng Vân phe phẩy quạt nhàn nhã trở về, “Cả cái Giang gia chỉ có mình hắn là có chút thú vị.”
“Giờ là lúc Giang Cố đang suy yếu, Đại công tử, giờ không trừ sau này tất sẽ là cường địch của công tử.” Một tu sĩ râu bạc không nhịn được khuyên nhủ.
Giang Hướng Vân khép quạt lại, chỉ vào mũi ông lão không chút khách sáo cười tủm tỉm:
"Còn nói bậy đệ đệ của ta là gϊếŧ ngươi đó.”
Sắc mặt ông lão nháy mắt cực kỳ khó coi.
Giang Hướng Vân hát ngân nga biến mất tại chỗ, tu sĩ trẻ tuổi vừa rồi nhỏ giọng nói:
"Hồ lão đừng giận, tính của Đại công tử ông cũng biết, chắc công tử chỉ cảm thấy mới mẻ thú vị thôi, từ từ là chán thôi. Giang Cố đó chẳng qua là đồ bỏ đi con của vợ bé, Đại công tử chỉ gặp hắn vài lần, đệ đệ cái gì chứ.”
Tu sĩ râu bạc lắc đầu, “Ngươi không hiểu.”
“Hiểu gì?” Tu sĩ nọ khó hiểu.
Râu bạc nghiêm túc nói:
"Ngươi nghĩ Giang Cố làm như thế để người Giang gia gặp là phải gọi tiếng Thất công tử?”
Ánh mắt đầu tiên khi ông nhìn thấy Giang Cố thì mới phát hiện, hóa ra đôi khi tâm tính còn đáng sợ hơn tư chất.
…
Huyền Chi Diễn đào ra được Vệ Phong trong đống phế tích và bùn cát.
“Vệ Phong! Vệ Phong ngươi còn sống không?! Tỉnh lại đi Vệ Phong! Này, ngươi đừng làm ta sợ!”
Huyền Chi Diễn lắc lắc vai hắn.
“Khụ khụ...”
Vệ Phong bị hắn lắc tỉnh, miệng khụ ra bùn cát dính máu, ánh mắt trống rỗng chết lặng nhìn hắn.
“Vệ Phong? Vệ Phong ngươi nói gì đi!”
Huyền Chi Diễn cẩn thận sờ mặt hắn đầy máu, không dám chạm vào tay và chân lộ cả máu thịt, “Tổ tông, ngươi đừng làm ta sợ, đừng nói ngươi sẽ biến thành đồ ngốc luôn chứ?”
Vệ Phong mờ mịt nhìn chằm chằm hắn thật lâu mới nhận ra người trước mặt là Huyền Chi Diễn, hắn cứng cổ nhìn chung quanh, không có lão biếи ŧɦái muốn móc tim lóc vảy hắn, cũng không có Kỳ Phượng Nguyên tự dưng muốn gϊếŧ hắn, cũng không có ảo cảnh đáng sợ và giao nhân, chỉ có cái hố to khô cạn nứt nẻ.
“Vệ Phong?”
Huyền Chi Diễn giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn, trên tay còn dính bùn cát, “Ngươi làm ta sợ muốn chết có biết không? Ta không nên giúp ngươi chạy đến đây, nếu sư phụ biết ta lén quay lại tìm ngươi chúng ta chết chắc. Đại sư huynh mọi người đều chờ ở cửa ra bí cảnh, hôm nay đúng lúc bí cảnh mở cửa, sao ngươi lại thành ra thế này? Vừa rồi ở đây có tiếng nổ lớn, má ơi, ta cứ tưởng đại năng nào đó tự bạo kìa, ngươi đi được không? Nơi này nguy hiểm lắm, chúng ta mau đi tìm Đại sư huynh về Dương Hoa tông...”
Vệ Phong nghe hắn nói liên miên, trước kia chỉ cảm thấy hắn dong dài, giờ thì cảm thấy cực kỳ êm tai.
Huyền Chi Diễn nhìn mặt hắn cảm động rồi tủi thân, bỗng có dự cảm không lành, “Tổ tông ngươi đừng…”
Còn chưa nói xong, tiếng khóc vang vọng cả cái hố.
Nửa canh giờ sau.
Huyền Chi Diễn cõng Vệ Phong hấp hối gian nan đi, Vệ Phong cho dù động một cái là ho ra máu vẫn mắng chửi, “... Lão biếи ŧɦái không chỉ nhổ vảy của ta, còn muốn gϊếŧ ta luyện thành con rối! Uổng công trước đó hắn dùng tâm đầu huyết trị thương giúp ta, ta còn cảm động một chút, đương nhiên, thật sự chỉ có một chút, khụ khụ...”
Hắn khụ ra một đống máu, tất cả đều chảy xuống cổ Huyền Chi Diễn.
Huyền Chi Diễn tức giận nói:
"Ngươi cứ phải phun trên người ta à?!”
“Cổ ta không nhúc nhích được!”
Vệ Phong còn tức hơn hắn, “Ta sắp chết rồi ngươi còn không có thể nhường một chút cho ta à?!”
“Ngươi sắp chết rồi vẫn còn muốn cãi nhau với ta!”
Huyền Chi Diễn cẩn thận đẩy hắn lên, “Đợi ngươi về, xem sư phụ ta và Chưởng môn phạt ngươi như thế nào!”
Nhắc tới Kỳ Phượng Nguyên Vệ Phong bỗng cứng đờ.
Tuy lúc đó hắn không nghe rõ, nhưng hắn tận mắt chứng kiến Kỳ Phượng Nguyên tự bạo giữa chừng bị lão biếи ŧɦái chém thành hai nửa, giờ trên người máu hắn còn dính máu của Kỳ Phượng Nguyên.
“Nhưng... không phải ngươi bị oán niệm đồng hóa thành giao nhân à? Lão biếи ŧɦái nhổ vảy của ngươi làm gì?” Huyền Chi Diễn khó hiểu nói.
Vệ Phong suy yếu gục đầu, than thở nói: "Sao ta biết, không thì sao gọi hắn là lão biếи ŧɦái.”
Không biết tại sao, nhớ tới ánh mắt lúc Kỳ Phượng Nguyên muốn gϊếŧ mình, theo bản năng hắn không muốn nói cho Huyền Chi Diễn, ngay cả sự thật mình là Thần Diên Giao cũng giấu mà không nói.
Có khả năng sẽ gây ra phiền phức, liên lụy Huyền Chi Diễn thậm chí cả Dương Hoa tông.
Cho nên hắn quyết định giấu chuyện này trong lòng.
“Ngươi đi nhanh chút, ta sắp chết, ta sắp chết rồi thật đó...” Vệ Phong yếu ớt giục hắn.
“Ngươi nặng như heo!”
Huyền Chi Diễn cắn răng nói: "Ta đã đi nhanh lắm rồi, tổ tông!”
Vệ Phong không thể tin nói:
"Ngươi nói bậy, ta nhẹ như vậy, lão biếи ŧɦái đó một bàn tay là bế ta lên.”
“Ha, đúng rồi, y còn có thể một bàn tay móc tim ngươi.” Huyền Chi Diễn lại cho hắn đan dược cầm máu.
Vệ Phong ăn đan dược, đầu lưỡi hơi đắng, “Nhưng ta vẫn không nghĩ ra sao cuối cùng y lại nương tay không lấy mạng ta. Ngươi nói xem, y sẽ không muốn ta làm lô đỉnh thật đấy chứ?”
Nói xong hắn không khỏi rùng mình nổi da gà, “Không, tuyệt đối không thể nào.”
“Theo như ngươi nói y mấy lần u suýt nữa gϊếŧ ngươi, đó mà là nương tay à? Cái đó gọi là không kịp gϊếŧ ngươi.” Huyền Chi Diễn thở dài, “Ngươi tỉnh táo chút đi.”
“... Ồ.”
Vệ Phong mệt mỏi nằm trên vai hắn, “Ta thích con linh sủng của y lắm, không biết nó có còn sống không.”
Ô Thác bị Vệ Phong nhung nhớ đã chỉ còn tro.
Nó vốn đã sắp chết, được Giang Cố dùng tâm đầu huyết chữa lành hơn một nửa xong thì lại bị thương nặng, khi Kỳ Phượng Nguyên tự bạo cũng bị dính, thân thể hóa thành tro.
Nhưng Giang Cố lại cứu Nguyên Thần của nó, chỉ là Nguyên Thần nó suy yếu, giờ chỉ có thể vào thức hải Giang Cố tu dưỡng.
Ô Thác quả thực vừa mừng vừa lo, tự tìm một góc cẩn thận cuộn mình lại, “Cám ơn chủ nhân.”
“Không cần cảm ơn ta, cứu ngươi là vì hữu dụng.”
Giang Cố đứng ở trong kết giới che giấu hơi thở, nhìn Vệ Phong được đệ tử đồng tông vội vàng chạy tới cứu đi.
Ô Thác muốn nói lại thôi, nó rất muốn hỏi mình chỉ còn Nguyên Thần thì còn có ích lợi gì, nhưng rõ ràng là sự chú ý của Giang Cố không ở trên người nó bèn thức thời ngậm miệng.
Giang Cố nhìn Vệ Phong, không định đuổi theo, chỉ là ngón tay nhúc nhích, một sợi tâm đầu huyết mảnh dài ngưng tụ thành dây tơ hồng, lặng lẽ quấn vào cổ Vệ Phong, lóe lên rồi biến mất.
Vệ Phong gãi cổ, như có cảm giác quay đầu lại, nhưng không thấy gì.
“Nhìn cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn tiếc à?” Huyền Chi Diễn chọc hắn.
Vệ Phong xì một tiếng, siết tay thành nắm đấm nghiến răng nói:
"Tiếc con khỉ! Sớm muộn gì có ngày ta sẽ báo thù - oái đau!!”
“Aaaa! Thịt trên tay ngươi rớt người ta rồi!” Huyền Chi Diễn hoảng sợ kêu to, bỏ tay ra định kéo áo ra, “Cứu mạng, ghê quá đi!”
“Huyền Chi Diễn ngươi đừng thả tay, ta ngã mất! Áuu cái đuôi của ta, không phải, chân của ta! Đau, đau, đau, đau!”
Hai thiếu niên choai choai khóc la inh ỏi ngã một đống, không có chút cảnh giác và nguy hiểm, nhất là Vệ Phong, bị Huyền Chi Diễn sơ ý đạp vào vũng bùn, mặt mày lấm lem toàn là bùn, hét đến muốn rát cổ họng.
Giang Cố nhìn mà lòng tức giận, tình kiếp của y là người như thế này...
“Chủ nhân?” Ô Thác tại trong thức hải cảm nhận được thần hồn y xao động, cẩn thận gọi y một tiếng.
Trước giờ nó chưa từng thấy Giang Cố động giận như vậy.
Giang Cố nhắm mắt không nhìn nữa, quay người hóa thành vệt sáng lập tức ra bí cảnh Triều Long.