Nhàn Nhã Quét Hoa Rơi Cùng Tiên Nhân

Chương 7

Vệ Phong chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó bị gió biển mặn thổi vào mặt.

Trước mặt hắn là một cái hang động bằng đá lớn, rong xanh biếc quấn quanh vách hang, một cây san hô màu đỏ cao gần trăm mét mọc sừng sững trước cửa động, cá nhỏ màu xanh bạc hà bơi qua lại, trên hang động vài văn tự kỳ lạ, phát ra màu trắng nhạt ở trong nước biển.

“Vệ Phong, ngươi đứng đó làm gì vậy?”

Bỗng một người xuất hiện trước mặt hắn.

Mái tóc quăn đỏ tươi xõa trên vai, đôi mắt phượng cong sắc sảo, mũi cao môi mỏng, tai lớn mỏng sát vào sau mặt, cực kỳ giống vây cá độc đáo nào đó, khi hắn nói chuyện đã đưa tay với Vệ Phong, bàn tay đó lớn hơn người bình thường gần một nửa, giữa khe ngón tay có màng trong suốt, móng tay đen dài sắc bén sắp chạm vào cánh tay hắn.

Vệ Phong bơi ra sau hai bước.

Khoan đã, bơi?

Hắn từ từ cúi đầu thì thấy cái đuôi cá thon dài cực kỳ to trong nước, vẩy cá màu lam nhạt xếp thẳng bọc lại, hắn không quen lắm lắc lắc cái đuôi, mặt trống rỗng, “Đây là cái gì?!”

“Nói gì vậy, đó là đuôi của ngươi.”

Đối phương cười đấm vai hắn một cái, “Đừng đứng đó nữa, nghe nói tộc trưởng mang vài nhân loại về, mọi người đang ra xem đấy, đi thôi.”

Trực giác Vệ Phong thấy không đúng, hắn cúi đầu nhìn vảy từ cánh tay đến mu bàn tay và lớp màng dính nhớp, móng tay sắc bén quái dị quơ trong nước vài cái, trong đầu như đổ hồ dán không suy nghĩ gì được, “Ta không muốn đi.”

“Cha mẹ ngươi cũng đang ở đó chờ ngươi kìa.”

Giao nhân tóc đỏ đến bên tai hắn thì thầm:

"Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp họ à?”

“Cha mẹ...” Trong lòng Vệ Phong nghĩ ngợi, sau đó bị giao nhân tóc đỏ nắm tay bơi vào trong hang đá.

Tiếng cười vui vẻ truyền đến từ xa, Vệ Phong bị kéo đi, xuyên qua từng tảng đá dựng thành nhà, đi tới một quảng trường rộng lớn.

Ở quảng trường đã có rất nhiều giao nhân, bọn họ tụ tập thì thầm nói nhỏ, tóc xoăn dài bồng bềnh trong nước, ánh mắt Vệ Phong dừng ở hai giao nhân đứng gần mình nhất, bọn họ một nam một nữ đứng thân mật gần nhau, dự cảm mạnh mẽ nói cho hắn đó chính là cha mẹ của mình.

“Cha…”

Vệ Phong kích động gọi một tiếng, tiếng “mẹ” còn chưa kịp gọi thì cái đuôi bỗng đau đớn.

Người hắn như là bị ai nắm cái đuôi xốc ngược lắc qua lắc lại, dòng nước quanh người hắn xao động, choáng váng mở mắt ra.

“Ta không có đứa con dốt như ngươi.”

Giọng nói lạnh lùng làm hắn giật mình.

Vệ Phong bỗng hoàn hồn rồi thấy bắp chân thon dài dưới vạt áo màu đen, sau đó khí huyết dâng trào, máu chảy tí tách từ mũi xuống trán.

Rồi hắn theo bắp chân nhìn lên nữa thì thấy Giang Cố.

Giang Cố đảo lại thiếu niên chỉ còn chút hơi thở, giữa ném hắn và thả hắn nhẹ nhàng xuống thì chọn cái sau, dù sao phải giữ lại mạng tiểu tử này để luyện khí.

Khóe mắt, tai Vệ Phong đều đang chảy máu, cơ thể cũng không ngừng run rẩy, hắn được Giang Cố đặt xuống nhìn cửa hang quen thuộc trước mắt, có chút không rõ ảo giác và hiện thực, “Tiền bối?”

“Vừa rồi ngươi bị giọng nói của giao nhân mê hoặc.”

Giang Cố rũ mắt nhìn tay áo bị hắn nắm, “Bỏ ra.”

Vệ Phong muốn nói lại thôi, hốc mắt chóp mũi hơi đỏ lên, “Nhưng hình như ta gặp cha mẹ ta thật.”

Giang Cố lười phí lời với hắn, bỏ tay hắn ra lập tức vào hang đá.

Trong tay Vệ Phong không có gì, lảo đảo đuổi theo, “Tiền bối đợi ta với!”

Giang Cố bước chân lớn, Vệ Phong bị thương nặng đuổi theo rất vất vả, nhưng hắn cũng biết nếu không đi theo thì chỉ với chút tu vi của mình ở lại là chờ chết, cho dù người này có thể có mưu đồ với hắn, nhưng quả thật đã cứu mạng hắn vài lần.

Bịch.

Vệ Phong xoa cái mũi bị đυ.ng, chột dạ mắt nhìn áo sau lưng Giang Cố, không chắc có dính máu không.

Giang Cố nhìn các loại nhà đá hình thù kỳ quái ven đường dần dần bước chậm lại, những nhà đá này đều đóng chặt cửa sổ, trước cửa dập dềnh rong thật dài, dạ minh châu trước cửa sổ phát ra ánh huỳnh quang u ám cứ như chợ ma.

Ô Thác lềnh bềnh trong bong bóng vòng về.

“Chủ nhân, nơi này không có khí tức của vật sống nào.”

Ô Thác tự giác theo bên chân y chậm nửa bước, “Nhưng ta cứ cảm giác có gì đó đang nhìn ta.”

“Vịnh Giao Nhân đã bị hủy diệt lâu rồi.”

Giang Cố xoay nhẫn, quay đầu liếc Vệ Phong một cái, “Theo kịp.”

Vệ Phong sờ cái mũi đau ê ẩm.

“Chuyện đó ta biết, trước kia tộc Giao Nhân không thảm như thế này, nói thế nào cũng có vài đại năng Kim Tiên cảnh và Thái Ất cảnh tọa trấn, các tông môn lớn cho dù bắt gϊếŧ giao nhân cũng chỉ dám làm lén lút, nhưng mười mấy năm trước cao thủ tộc Giao Nhân liên tiếp nằm xuống, lại có ba tông Dương Hoa, Tước Diên và Bình Phùng liên thủ gϊếŧ vịnh Giao Nhân, từ đó địa vị giao nhân xuống dốc, giờ còn không bằng linh súc Tu Chân giới.” Ô Thác lắc đầu thở dài một tiếng, “Chỉ có thể nói Thần Diên Giao sinh không đúng thời.”

Vệ Phong nhéo nhéo đầu ngón tay nóng lên, “Nếu Thần Diên Giao còn sống, liệu có báo thù cho tộc Giao Nhân không?”

Hắn không có cảm xúc gì về chuyện Dương Hoa tông tham dự diệt tộc Giao Nhân, dù sao Tu Chân giới mạnh được yếu thua, bộ tộc diệt vong là chuyện không thể bình thường hơn.

“Thần Diên Giao giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể đi trả thù được.”

Ô Thác cách bong bóng đạp lên cát mịn, để lại hai dấu chân nhỏ nhưng nháy mắt bị mạch nước ngầm dưới đáy hồ xóa tan, nó kiêu ngạo nói:

"Đợi nó rơi vào tay chủ nhân chắc chắn đến mạng cũng không còn.”

Giang Cố đang đi ở phía trước bỗng dừng chân lại, “Có gì đó đến, trốn đi.”

Ô Thác nhanh nhẹn nhảy vào không gian linh sủng bên hông y, Giang Cố liếc nhìn Vệ Phong chạy lung tung muốn trốn sau đá, nắm gáy hắn nấp vào nhà đá chật hẹp bên cạnh, ánh sáng lóe lên, kết giới ẩn nấp đã bày xong.

Lực cánh tay Giang Cố lớn, Vệ Phong xoa cái cổ đau nhe răng, khi Giang Cố nhìn mình thì lại ngượng ngùng cười.

Không biết có phải ảo giác không, cứ cảm giác từ khi hắn “bất cẩn” làm rơi bóng nước lên tay Giang Cố, đối phương luôn cố ý, vô tình chạm vào mình.

Tên này quả nhiên giả vờ đứng đắn!

Giang Cố lặng lẽ đẩy ra cửa sổ đá, tiếng sột soạt từ xa lại gần, âm thanh cứ như vảy cứng ma sát cát, rất nhanh cảnh trước mắt cảnh đã chứng thực suy đoán của hắn.

Thì thấy một giao nhân giống đực trưởng thành đang cong đuôi ra sau trượt tới, tóc đỏ dài như rong bồng bềnh trong nước, tay phải hắn vẫn giữ tư thế kỳ lạ cầm gì đó, ngửa đầu nhìn lên, từng sợi lụa mỏng che phủ trước mặt hắn, con mắt xám trắng như ẩn hiện trong đó, vô cùng kỳ dị.

“Vừa rồi trong ảo giác ta nhìn thấy chính là hắn.”

Vệ Phong cũng vin cửa sổ nhìn ra ngoài, trong giọng nói mang theo hưng phấn, “Tiền bối, hắn có phải là Thần Diên Giao không?”

“Không.”

Giang Cố nhìn hắn sắp lộ ra nửa người, vươn tay kéo cổ áo hắn vào lại, lạnh lùng nói:

"Còn lộn xộn nữa ta ném ngươi ra ngoài cho cá ăn.”

Vệ Phong vô tội chớp mắt, ngoan ngoãn trốn ra sau y, nhưng lúc y không chú ý thời điểm, sợi tơ trong suốt lặng lẽ quấn vào chiếc nhẫn Giang Cố đeo, nháy mắt sợi tơ như tan vào nước không còn dấu vết, còn bản thân Giang Cố thì không hề phát hiện.

Làm xong Vệ Phong nhẹ nhàng cong môi, thấy mặt Giang Cố nghiêm túc, nhìn theo ánh mắt hắn, gai ốc nổi lên.

Chỉ thấy phía sau giao nhân tóc đỏ có vô số giao nhân, giống đực cao to, giống cái nhỏ xinh, lão giao tóc bạc, giao nhân nhỏ kêu khóc đòi ăn, cứ như nhìn không thấy điểm cuối, và tư thế của bọn họ đều giống giao nhân tóc đỏ, mắt che lụa mỏng thật dài, ngửa đầu tay phải nắm lại, thậm chí có giao nhân rơi lệ, trên cát phủ đầy dạ minh châu lớn nhỏ.

“Chắc chắn là bọn họ là muốn tới quảng trường.”

Vệ Phong nhỏ giọng nói:

"Ta ở trong ảo giác nghe giao nhân tóc đỏ đó nói, tộc trưởng bọn họ mang vài nhân loại về.”

Giang Cố nói:

"Vịnh Giao Nhân đã không còn vật sống, đó chỉ là oán niệm giao nhân đã chết để lại, đừng nhìn mắt bọn họ, không thì sẽ bị đồng hóa thành…”

“Gi- giao nhân giống như bọn họ?”

Giọng Vệ Phong run run vang lên phía sau y.

Giang Cố hít sâu một hơi từ từ quay lại.

Bộ đồ đỏ rách nát của Vệ Phong đã không còn, mái tóc đen biến thành tóc xoăn màu xanh bạc hà, xõa tung trên mình trần trắng nõn, còn hai chân hắn thì biến thành đuôi cá, phủ đầy những chiếc vảy thẳng hàng cùng màu với mái tóc, có thể là vì tuổi nhỏ, răng nanh sắc bén khóe miệng của giao nhân chỉ lộ ra một chút, giống như răng nanh chìa ra, lụa mỏng mềm mại gần như trong suốt rơi trước mũi, che đôi mắt kinh hoàng.

“Tiền bối, h- hình như ta không khống chế được cái đuôi của mình.”

Vệ Phong khóc không ra nước mắt di chuyển tới cửa, hai móng tay sắc bén nắm chặt khung cửa sổ, “Tiền bối cứu mạng! Ta không muốn biến thành cá!”

Hai viên dạ minh châu tròn nhỏ rơi xuống từ mắt hắn, lộc cộc lăn đến bên chân Giang Cố.

“...”

Giang Cố cảm thấy kiên nhẫn cả đời mình sắp bị tên quỷ nhỏ này xài hết, không kiên nhẫn nắm cái đuôi lơ lửng của hắn kéo tới bên cạnh mình, thô bạo dán bùa Định Thân sau lưng hắn.

Vệ Phong cảm thấy sau lưng như là bị ai lấy búa đập một pháp, cả người choáng váng phun ra búng máu, phát hiện mình chỉ có đầu là cử động được, đuôi cá vừa bị Giang Cố cầm truyền đến cảm giác tê dại kỳ lạ, cảm giác ngứa nhức nhối lúc trước lại bùng nổ từ đan điền, hắn nhe hai cái răng nanh nhỏ không sắc lắm tới Giang Cố.

Kết quả bị Giang Cố quay đầu lại nhìn thấy.

Vệ Phong tức giận hung hăng lập tức xìu một nửa, giả vờ như không có gì quay đầu quăng lụa mỏng che mắt.

Giờ Giang Cố cực kỳ hối hận sao lúc trước không dành thời gian luyện thứ phiền phức này.

“Ngươi ở trong kết giới chờ.” Y không cho Vệ Phong ánh mắt dư thừa nào nữa, xoay người liền ra kết giới.

Ô Thác nhảy ra từ không gian linh sủng bên hông y, móng vuốt nhỏ lấy hai viên dạ minh châu Vệ Phong vừa làm rơi.

Vệ Phong tức giận nói:

"Cái đó là của ta!”

Đáng tiếc Ô Thác mặc kệ hắn, giấu hai viên dạ minh châu bóng loáng tỏa sáng ở trong lông mình, làm xong mới hì hục đuổi theo Giang Cố.

“Đám oán niệm này rất nhạy bén, chỉ ẩn nấp thân hình sẽ bị phát hiện.”

Ô Thác biến hóa nhanh chóng, biến thành quả trứng giao nhân, “Chủ nhân, chúng ta biến thành ngoại hình giao nhân, trà trộn vào đi, xem bọn họ rốt cuộc đang làm gì.”

Giang Cố khó nói nhìn quả trứng giao nhân trắng xen vàng bên chân, biến thành giao nhân giống đực trưởng thành trà trộn vào đám giao nhân.

Ô Thác hạ giọng gọi:

"Chủ nhân! Chủ nhân quên ta rồi, chủ nhân ôm ta đi!”

“Tự lăn đi.”

Giang Cố vô tình nói:

"Giao nhân giống đực không ôm trứng.”

Ô Thác gấp đến độ giậm chân, đang định nhẫn nhục chịu đựng lăn đi thì bị đôi tay mềm mại ôm lên.

Ôm nó lên là một giao nhân giống cái, tóc thẳng dài màu vàng nhạt xõa xuống che khuất nửa người trên, tuy nàng ngửa đầu, nhưng cố gắng cúi lưng dùng cằm cọ xát trứng Ô Thác biến thành, miệng huyên thuyên nói gì đó, cho dù nghe không rõ ràng nhưng Ô Thác vẫn cảm nhận được sự dịu dàng của đối phương.

Sau đó nó bị giao nhân giống cái ôm vào trong đội ngũ.

Vệ Phong bị nhốt trong kết giới nhà đá trơ mắt nhìn Giang Cố và Ô Thác trà trộn vào đội ngũ giao nhân rời đi, liều mạng lắc cái đuôi vẫn không thể động đậy, đôi mắt sau lụa mỏng đảo hai vòng, dù sao Truy Hồn tuyến đã quấn vào nhẫn Giang Cố, hắn có thể tìm được đối phương bất cứ khi nào, mặc kệ Giang Cố có mục đích gì, y lần lữa không gϊếŧ mình chắc chắn là có mưu đồ, chờ tiếp chỉ càng nguy hiểm.

Giờ không chạy thì đợi đến khi nào.

Móng tay cứng bên người Vệ Phong dùng sức nhúc nhích một cái, móng tay đen dài run nhè nhẹ, trong lòng hắn lập tức vui vẻ, thử mấy lần rốt cuộc móc được mộc bài nhỏ bên hông, ánh sáng màu trắng lóe lên trong kết giới, thiếu niên giao nhân bỗng biến mất tại chỗ.

Giang Cố lẩn trong đám giao nhân đôi nheo mắt.

Quả nhiên không yên phận chút nào.